Cô nói một tràng không nghỉ. Mặt đỏ gay, mắt lấp lánh tia xin tha.
Gia Hựu thì mở to mắt, cố nén cười đến mức môi rung rung.
“Cô ơi, tôi hỏi cho có thôi mà...” Cậu lẩm bẩm: “Tự nhiên nói ra một tràng như bản thú tội vậy.”
Còn Trình Hàn Xuyên chỉ nhìn cô, mắt khẽ động.
Vì cố nén cười, nên mặt anh bỗng có nét gì đó rất... kỳ. Nửa dưới hơi giật nhẹ như bị chuột rút, mà khóe môi thì cứ co giật không kiểm soát. Vẻ mặt đó nếu bị chụp đúng khoảnh khắc thì chắc chắn có thể... dọa ma được.
Bạch Ly vừa hoang mang vừa chột dạ.
Cô chưa từng lắp bắp, chưa từng đỏ mặt, cũng chưa từng để người khác chạm vào nhịp tim mình mà không kịp dựng rào chắn.
Nhưng với anh, cái người mang vẻ mặt lạnh như đá kia lại khiến cô rối loạn chỉ bằng một cái liếc mắt, một câu nửa đùa nửa thật.
Và giờ... cả ánh nhìn đó đang lặng lẽ đốt cháy vai cô như thể anh đang vẽ bản đồ từng chi tiết trên gương mặt cô, ghi chú vào não rồi cất kỹ để... dùng sau.
Cô lặng lẽ nghiêng đầu sang bên.
Cắt đứt ánh nhìn đó.
Hàn Xuyên không cần biết cô là ai, đơn giản là lúc này anh bắt đầu có chút ấn tượng, có chút muốn… tán tỉnh cô gái này rồi.
“Ê.” Ngô Gia Hựu vác túi đi phía sau, giọng thắc mắc vang lên như tiếng ve giữa chiều muộn: “Cô lạ lắm nha. Làm nghề thì làm, khách quen thì giữ, khách lạ thì chối. Người ta hỏi có ai giới thiệu thì ú ớ như người mới tập nói. Cô bị gì vậy, sợ cái gì à?”
Bạch Ly không trả lời.
Cô cúi đầu, bước từng bước đều đều như một con mèo hoang lạc vào khu nhà đông người. Không liếc ngang, không đáp lại, không cả bực tức.
Chính thái độ đó khiến Gia Hựu càng nghi.
Cậu liếc sang Hàn Xuyên, thấy gã “đội trưởng trăm năm không dính gái” kia vẫn đang thong thả đi bên cạnh cô gái kỳ lạ ấy, mắt tuy lười biếng nhưng tay lại dằn nhẹ quai túi, không để chạm vào ai.
Gia Hựu khẽ nói nhỏ, đủ để chỉ hai người họ nghe: “Cái vụ Lys mà anh nói... thiệt không đó?”
Hàn Xuyên không đáp ngay.
Gió đầu chiều tạt qua vạt áo, cuốn theo mùi bắp nướng từ xe hàng ven đường, thoảng qua sống mũi anh. Một nhịp thở sâu. Một cái liếc thật khẽ về phía Bạch Ly.
Cô vẫn không quay lại.
Mái tóc dài khẽ tung nhẹ sau lưng, tà áo phồng lên theo gió, bóng lưng ấy vừa bình thường... vừa khiến người khác muốn lần theo mãi.
“Khó tin chứ gì?” Hàn Xuyên đáp, giọng thấp, thả từng chữ như gieo xuống đất lạnh.
“Rất khó tin.” Gia Hựu gật đầu.
“Chính vì thế, tôi mới muốn biết.” Anh ngưng một nhịp: “Nhưng nếu nói thêm vài câu nữa, e là cô ấy sẽ chạy biến đi mất, không tìm ra được đâu, dù gì thân thủ của một xạ thủ cũng ghê gớm lắm đấy.”
Câu đó không dành cho ai, cũng không thật sự cần lời đáp.
Hàn Xuyên chỉ thở ra thật khẽ. Rồi xoay người, đi nhanh vài bước đến song hành bên cô.
Không hỏi gì thêm.
Không gặng ép.
Nhưng... khi bước đến khúc cua, anh lơ đãng nói như không: “Giờ này mà cô còn lang thang, không sợ bị ăn thịt à?”
Bạch Ly khựng lại, sau đó ngẩng lên.
Trong ánh chiều, đôi mắt màu nâu nhạt ấy lấp lánh phản chiếu nắng vàng, mà không, phản chiếu... một chút vui rất rõ.
“Không lang thang.” Cô nói, giọng mềm đi: “Tôi có hẹn.”
“Ở đâu?” Anh hỏi.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt như cười: “Ở nhà người quen. Một bà lão bán cà chua bi. Bà ấy rủ tôi qua ăn tối. Bò hầm đấy.”
Cái chữ cà chua bi vừa thốt ra, khóe môi Trình Hàn Xuyên đã khẽ cong lên.
Anh nhướng mày, giọng mang chút đùa cợt: “Thế cho tôi đi ké được không?”
Câu hỏi ấy thật ra không có gì lạ.
Nhưng lại khiến Bạch Ly sững người. Vì anh không hỏi nơi cô sống, không ép buộc, không vặn vẹo thêm. Chỉ là một lời rủ rê như thể... đã quen thân từ lâu rồi vậy.