Để tránh bị lính gác chú ý, Hoa Mịch khẽ cười với Phương Hân, tiện tay giúp cô ta vuốt lại phần cổ áo khoác màu hồng nhạt, sau đó xoay người leo lên xe, lái đi luôn.
Phương Hân bị bỏ lại, đứng ngay tại chỗ, nửa người vừa bị va vào cửa xe đau đến mức tê tái.
Ngay lúc ấy, phía sau cô vang lên giọng nói quen thuộc của Tần Tử Nhiên:
“Là A Mịch vừa rời đi đúng không? Nhìn em ấy có vẻ đang rất vui.”
Vẻ mặt Phương Hân lúc này đầy giận dữ, nhưng khi xoay người lại, ánh mắt lập tức chuyển sang yếu đuối, ngây thơ. Cô ôm cánh tay vừa bị đập đến đau điếng, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Anh Tử Nhiên... chị ấy, chị ấy đánh em… hu hu…”
Tần Tử Nhiên đương nhiên không thấy được cảnh gì vừa xảy ra, anh ta đã tìm Hoa Mịch suốt mấy ngày ở trung tâm cứu hộ, mãi hôm nay mới thấy bóng dáng cô.
Vì vậy, vừa nghe xong, anh ta cũng không quan tâm Phương Hân có đau hay không, chỉ cau mày trách móc:
“Anh đã dặn em rồi mà, nếu em thấy cô ấy thì lập tức gọi cho anh. Em biết rõ cô ấy đang giận anh mà”
“Nhưng em đau lắm mà…”
“Giờ A Mịch đã chặn số anh, cả tài khoản Wechat cũng xóa khỏi danh sách bạn bè. Em nói xem, anh đi đâu để tìm cô ấy bây giờ?”
Tần Tử Nhiên hoàn toàn không để tâm đến vết thương của Phương Hân, chỉ một mực trách cô vì không báo sớm cho mình.
Trong mắt anh ta, việc Phương Hân cần làm là ngay khi thấy Hoa Mịch thì phải lập tức gọi điện cho anh.
Phương Hân vẫn khóc, cố gắng giải thích:
“Là chị ấy đánh em, anh Tử Nhiên… với lại chị ấy… chị ấy biết chuyện của hai chúng ta rồi.”
“Em nói với cô ấy rồi sao?” Tần Tử Nhiên lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn thẳng vào Phương Hân, giọng đầy khó chịu.
Phương Hân vội vàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa:
“Dĩ nhiên là không phải rồi! Em sao có thể nói chuyện đó được… Em cũng không biết ai đã nói cho chị ấy. Nhưng chị ấy vừa rồi nói là đã biết hết rồi… còn đánh em nữa…”
Điều khiến cô khó chịu nhất là — Hoa Mịch thực sự đã ra tay đánh cô.
Lúc này, Tần Tử Nhiên mới liếc qua cánh tay mà Phương Hân đang ôm. Nhưng anh ta không có ý định an ủi, chỉ nói với giọng lạnh lùng như đang ra lệnh:
“Lần sau nếu gặp lại cô ấy, em nhất định phải phủ nhận sạch sẽ chuyện giữa chúng ta. Cô ấy không có bằng chứng, rất có thể chỉ đang thử em thôi.”
Anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu sao Hoa Mịch lại đột nhiên biết chuyện. Trước giờ anh ta và Phương Hân vẫn giấu rất kỹ, không hề sơ hở.
Trong đầu Tần Tử Nhiên lướt qua mấy người quen, nhưng anh ta tin họ không phải dạng thích kể chuyện ra ngoài bừa bãi như vậy.
Phương Hân chắc chắn cũng không dám mở miệng. Dù gì thì cô cũng nhờ vào Hoa Mịch giúp đỡ suốt bao năm, từ lúc đi học đến khi ra trường đi làm.
Thực ra, Phương Hân học hành không quá nổi bật, chỉ là nhờ Hoa Mịch dẫn dắt, đưa tài liệu, giới thiệu lớp học, thậm chí giúp cô thi đậu công chức, cuối cùng mới tìm được công việc văn phòng như hiện tại.
Trong khi đó, Hoa Mịch và Tần Tử Nhiên đều là sinh viên xuất sắc, mới ra trường đã nhận được những lời mời làm việc với đãi ngộ vô cùng tốt.
Nếu sau này Tần Tử Nhiên kết hôn với Hoa Mịch, tương lai của anh ta sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Ít nhất là không bị ràng buộc như khi cưới một người như Phương Hân.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều biết rõ người phù hợp nhất với mình là Hoa Mịch. Người anh ta yêu cũng là cô ấy, chứ chưa bao giờ là Phương Hân.