Trong lòng Phương Hân không lấy một chút cam tâm, nhưng khi đối diện với Tần Tử Nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Em biết rồi, lần sau em sẽ nghe lời. Nếu thấy chị ấy, em lập tức gọi cho anh. Anh đừng giận nữa mà~”
Phương Hân rất giỏi trong việc dỗ dành đàn ông.
Cô cố nhịn cơn đau, len lén đưa ngón út móc lấy tay Tần Tử Nhiên, rồi kéo về phía bụng mình một chút như nũng nịu.
Tần Tử Nhiên mím môi, liếc qua. Phương Hân khi khóc nhìn càng yếu ớt, chóp mũi ửng đỏ, đôi mắt còn ươn ướt nước mắt. Nhìn đúng là có chút đáng thương.
Trong giây lát, bản tính đàn ông nổi lên, Tần Tử Nhiên chần chừ một chút.
Anh ta không nói thêm gì nữa, cũng không tiếp tục mắng mỏ cô. Chỉ đưa Phương Hân lên xe, lái thẳng tới một nơi vắng người.
Hoa Mịch thì hoàn toàn không biết chút gì về những gì đang xảy ra phía sau.
Cô lập tức lái xe thẳng tới nhà máy sản xuất nước. Vừa đến cửa sau, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Là anh tài xế xe tải.
Anh đang đứng nói chuyện với một người buôn nước khoáng.
Trong lòng Hoa Mịch khẽ khựng lại một chút. Cô còn tưởng từ sau lần đó sẽ không gặp lại tài xế nữa, không ngờ anh ta lại lần ra tận nhà máy này.
Xe vốn là của người ta, nếu anh ấy đích thân đến tìm rồi, cô cũng không thể cứ thế mà chiếm giữ tiếp.
Vì vậy, Hoa Mịch chủ động xuống xe, tiến lại chào hỏi và đưa anh tài xế một bao lì xì hậu hĩnh:
“Thật ngại quá anh à, mấy ngày nay anh không liên hệ, nên tôi tạm dùng xe một chút. Đây là gửi anh chút tiền cảm ơn ha.”
“Không sao, không sao cả. Tôi hiểu mà, lúc đó cô đang vội chuyển hàng, còn phải cảm ơn cô nữa là đằng khác.”
Anh tài xế không những không giận, ngược lại còn cảm kích khi nhận bao lì xì từ tay cô, rồi kể lại chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Thì ra nhà anh đã bị sập do dư chấn, cả gia đình bị vùi dưới đống đổ nát, may mà không ai bị thương. Nhưng vì bị chôn quá sâu, phải mất vài ngày mới được đội cứu hộ tìm thấy.
Trong suốt thời gian đó, cả nhà anh đều sống nhờ vào hai thùng mì ăn liền mà Hoa Mịch đã để lại.
Chính nhờ số mì đó mà họ trụ được tới lúc được cứu. Không có nước cũng chẳng sao, chỉ cần xé gói mì ra là có thể ăn liền.
Vì thế, vừa được đưa ra khỏi đống đổ nát, A Phúc – tài xế xe tải – đã đến ngay siêu thị Cung Hóa Thương, muốn mua thêm mì ăn liền.
Phải rồi, điều đầu tiên anh làm không phải là tìm lại chiếc xe tải của mình, mà là... đi mua mì.
Lúc đang nói chuyện với chủ siêu thị thì đúng lúc Hoa Mịch lái xe đến.
Anh đối với Hoa Mịch mang ơn rất lớn. Không có cô, gia đình anh chắc đã chết đói dưới đống đổ nát rồi. Nếu không chết thì lúc được đào ra cũng khó mà khỏe mạnh được như bây giờ.
Nhưng riêng Hoa Mịch thì lại có chút chột dạ.
Thực ra ban đầu, cô đúng là đã nhắm vào chiếc xe tải của A Phúc. Sống trong mạt thế nhiều năm, tư duy “nhặt được thì là của mình” đã ăn sâu vào trong đầu cô, khó mà thay đổi ngay được.
Trong thế giới này, thứ gì nằm ngoài đường thì ai lấy trước là của người đó. Nếu cùng lúc có hai người muốn một món đồ, thì... mạnh ai nấy giành. Ai giành được, thì là của người đó.
Cho nên từ trước tới nay, Hoa Mịch chưa từng nghĩ mình làm gì sai. Đối mặt với A Phúc đang hết lời cảm ơn, Hoa Mịch vẫn mỉm cười:
“Vậy anh định làm gì sau khi mua mì xong? Vẫn tiếp tục nhận giao hàng cho siêu thị à?”
Cô vẫn còn cần dùng tới chiếc xe tải của anh, nên hiện tại vẫn chưa thể bỏ đi ngay được.
A Phúc khựng lại, gãi gãi đầu – vốn đã thưa tóc lại càng lộ mảng hói.
Giờ tình hình ở Tương Thành vẫn còn rất hỗn loạn. Anh cũng vừa mới được cứu ra, cả nhà vẫn còn bàng hoàng, tạm thời vẫn đang tá túc trong khu trung tâm cứu hộ, chưa có kế hoạch gì rõ ràng.
Việc giao hàng hiện giờ cũng không còn dễ dàng như trước, nên anh chỉ có thể cười khổ:
“Thật ra thì tôi cũng chưa nghĩ ra, còn phải xem ông chủ tôi có định giữ tôi lại làm nữa hay không.”