Đúng rồi, gần đây Hoa Mịch thay đổi hẳn, thậm chí còn có lúc nổi cáu với cô. Chắc chắn là vì chuyện Tần Tử Nhiên phản bội nên chị ta mới không vui. Chỉ tiếc rằng… Hoa Mịch vĩnh viễn không bao giờ biết rằng, người Tần Tử Nhiên lén lút qua lại – chính là Phương Hân.
Nghĩ đến đó, trong lòng Phương Hân trào lên cảm giác đắc thắng, như thể mình vừa giành được một chiến lợi phẩm.
Cô tiến lên vài bước, dáng vẻ như một người chị em hiểu chuyện, dịu giọng nói:
“Chị à, thật ra nghĩ thoáng chút là được. Đàn ông ấy mà, ai mà chẳng từng mang thói trăng hoa. Dù anh Tử Nhiên có người khác, nhưng trong lòng anh ấy vẫn là hướng về chị mà. Chị đừng tiếp tục như vậy nữa. Đừng khóc.”
“Không phải khóc.” Hoa Mịch quay mặt lại, nét mặt không giấu nổi nụ cười:
“Là tôi đang cười.”
Cô hơi run người, nhưng là vì đang cố nín cười.
Phương Hân kinh ngạc: “Chị…”
“Tôi chỉ cảm thấy cô quá nực cười thôi.”
Hoa Mịch mỉm cười, đôi mắt long lanh như một con hồ ly, nhìn Phương Hân chằm chằm:
“Cô nói xem, cô làm mấy chuyện này là vì cái gì? Đem cả bản thân trong sạch như vậy, đi ngủ với một thằng đàn ông suốt ngày miệng nói "coi cô như em gái". Hắn ta thì trơ tráo, còn cô thì rẻ rúng như vậy, không thấy xấu hổ hay sao?"
Trước kia khi còn bên nhau, Tần Tử Nhiên ngày nào cũng gọi Phương Hân là “em gái”. Điều này vốn chẳng có gì mới mẻ.
Vì vậy, khi biết hắn phản bội, Hoa Mịch chưa từng nghĩ đến khả năng có liên quan đến Phương Hân.
Và rồi sao? Cả trung tâm cứu hộ đều biết hai người kia sau lưng cô làm loạn, chỉ có mỗi cô là ngu ngơ không hay biết gì.
Gương mặt ngoan hiền vô tội của Phương Hân lập tức trở nên vặn vẹo. Cô ta há hốc miệng, giọng kích động:
“Chị… chị nói gì vậy? Chị có ý gì chứ? Em và anh Tử Nhiên có gì đâu? Nếu có đi chăng nữa thì cũng bởi vì chị là chị em, còn anh ấy là bạn trai chị!”
Hoa Mịch khẽ nghiêng đầu, tránh những giọt nước bọt sắp bay tới, rồi bình tĩnh đáp:
“Cô nhìn lại xem. Một mối quan hệ mà đến công khai cũng không dám thừa nhận, vậy mà còn không thấy mình thấp hèn sao? Cô không phải không có nhan sắc, sao phải lăn lộn trong bãi rác để tìm đàn ông vậy hả?”
Vừa nói ra câu đó, trong đầu cô bỗng vang lên một tiếng nói quen thuộc – giọng của Cung Nghị:
“Sau này đừng tìm đàn ông trong bãi rác nữa.”
Không có đâu, cô đã không còn như trước nữa.
Hoa Mịch âm thầm nhắc bản thân, rồi lấy lại bình tĩnh, quay qua nhìn Phương Hân:
“Phương Hân, là cô đang tự hạ thấp giá trị của mình đó. Còn tôi bây giờ rất bận, chuyện giữa cô với Tần Tử Nhiên, có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
Cô xoay người định đi, nhưng cánh tay lại bị Phương Hân níu lại:
“Khoan đã! Chị phải nói rõ ràng với em!”
Ngay giây tiếp theo, Hoa Mịch nắm chặt cổ tay Phương Hân, kéo mạnh một cái khiến cả người cô ta đập thẳng vào cửa xe tải.
Rầm!
Âm thanh va chạm vang lên khiến những người gác xung quanh đều ngoảnh lại nhìn về phía này.
Hoa Mịch liếc mắt thấy vậy, liền khẽ mỉm cười kéo Phương Hân dậy:
“Sao bất cẩn vậy? Em vội cái gì thế? Ngã kiểu gì mà đập cả vào xe vậy nè.”
Phương Hân ôm cánh tay, vẻ mặt ấm ức vô cùng. Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết là mình đã bị Hoa Mịch quăng mạnh vào xe, mà không ai thấy rõ chị ta ra tay thế nào.
Vừa định mở miệng, thì đã nghe thấy giọng của Hoa Mịch thì thầm bên tai:
“Đây là lần thứ hai cô thoát khỏi tay tôi. Đừng để xảy ra lần thứ ba.”
Phía xa, vài người lính gác đã bắt đầu tiến lại gần. Có vẻ họ đã cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người.
Hoa Mịch cũng không muốn rắc rối. Những người lính này đều là những người đang liều mạng bảo vệ nơi này – cô không muốn lại phải đối đầu với họ.