Bên phía nhà máy sản xuất nước đã hoàn thành mười vạn chai nước khoáng. Giám đốc nhà máy lúc này mới bắt đầu tiếp nhận các đơn đặt hàng từ người dân bên ngoài.
Ông thậm chí còn chưa kịp quảng cáo gì, mà đơn hàng đã dồn dập gửi về, chồng chất trên bàn làm việc.
Nhưng nhà máy lại rơi vào tình trạng thiếu vỏ chai, không thể tiếp tục sản xuất.
Lúc này, ngoài cổng nhà máy đã tụ tập một đám đông người dân đến mua nước. Có người lái ô tô, có người đi xe điện, đủ mọi phương tiện chen lấn khiến cổng ra vào bị tắc nghẽn hoàn toàn, gần như không thể hoạt động bình thường. Đây có lẽ là nhà máy sản xuất nước duy nhất còn hoạt động ở quanh khu vực Tương Thành.
Không còn cách nào khác, giám đốc đành phải chờ Hoa Mịch đến rồi mới cho mở cửa sau, dẫn công nhân nhà máy đi theo lối phụ để chuyển hàng vào
Vỏ chai chưa kịp chuyển vào, thì những thùng nước khoáng đã đóng sẵn đã phải tranh thủ chất lên xe. Với số lượng nhiều như vậy, chắc chắn không thể chỉ một lần là chở hết mười vạn chai.
Hoa Mịch vận chuyển được vài vạn, liền cho vào kho một lượt, sau đó quay về trung tâm cứu hộ tạm thời để giao cho Tào Phong.
Cứ như vậy chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu chuyến.
Cuối cùng, toàn bộ mười vạn chai nước cũng được vận chuyển xong. Kho hàng cấp ba của cô cũng thuận lợi được nâng lên cấp bốn.
Đối với cái năng lực kỳ lạ của siêu thị mạt thế, điều khiến Hoa Mịch cảm thấy yên tâm nhất vẫn là việc nâng cấp kho hàng.
Chỉ cần tích trữ đủ đồ, kho sẽ tiếp tục được nâng cấp.
Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được bao lâu.
Khi cô đang cố gắng sản xuất thêm nước khoáng, chuẩn bị nâng kho lên cấp năm thì giao diện hệ thống bất ngờ hiện thông báo:
【!!! Bộ phương tiện không gian phụ trợ hiện tại chưa đầy đủ, không thể nâng cấp kho lên cấp 5.】
Bộ phương tiện không gian phụ trợ là sao chứ?
Hoa Mịch ngồi xổm bên chiếc xe tải lớn, ôm đầu suy nghĩ rất lâu. Có phải vì kho đã lên cấp bốn, mà phần đất đen cô đang có chỉ rộng đúng một mét vuông?
Sự chênh lệch này quả thực không nhỏ.
“Chị!”
Ngay tại lối vào trung tâm cứu hộ, Phương Hân lại tìm được Hoa Mịch.
Lúc này cô vẫn đang ngồi bên lốp xe gãi đầu suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy Phương Hân đang hớt hải chạy đến.
Hai bên cổng đứng đầy lính gác vũ trang.
Thấy gương mặt tươi tỉnh của Phương Hân, Hoa Mịch lập tức lạnh mặt, đứng dậy, xoay người định rời đi.
Phương Hân gọi với theo:
“Chị ơi! Em vừa thấy anh Tử Nhiên, mấy hôm nay anh ấy đều đến tìm chị đấy!”
Bước chân Hoa Mịch hơi khựng lại.
Trong ánh mắt Phương Hân thoáng hiện nét đắc ý. Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến tên Tần Tử Nhiên, Hoa Mịch nhất định sẽ dừng bước.
Mấy ngày gần đây, thái độ của Hoa Mịch với cô rõ ràng khác thường, điều đó khiến Phương Hân cảm thấy bối rối và bất an vô cùng.
Cô có cảm giác như Hoa Mịch đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Sao lại có thể như thế được? Hoa Mịch vẫn luôn là người lo lắng cho cô từng miếng ăn, chỗ ở, còn đưa cô cả tiền để thuê nhà. Sao giờ lại như người xa lạ?
Lúc này, chỉ cần nhắc đến cái tên Tần Tử Nhiên, chắc chắn sẽ khiến Hoa Mịch phải ngoan ngoãn quay lại “vị trí ban đầu”.
Phương Hân bước nhanh đến gần hơn, gương mặt tỏ vẻ sốt ruột:
“Chị à, em biết giữa chị và anh Tử Nhiên có chút hiểu lầm. Nhưng hai người tình cảm tốt như vậy, chỉ cần nói rõ ra là ổn thôi mà.”
“Với lại, dạo gần đây chị cứ như biến thành người khác vậy. Ngay cả em, chị cũng chẳng thèm quan tâm gì nữa. Em là em gái chị mà, là người chị thương nhất mà…”
Nghe đến câu cuối, vai Hoa Mịch khẽ run.
Đứng sau lưng cô, Phương Hân cứ ngỡ Hoa Mịch đang khóc.