Mạt Thế: Ta Cùng Mẹ Trữ Vô Hạn Vật Tư Sinh Tồn

Chương 11: Đừng hòng hôi của

Tên đàn ông đeo ba lô chẳng thèm khách sáo, giơ chân đá bật cửa siêu thị mà Hoa Mịch vừa khóa kỹ. Hắn nghênh ngang bước vào rồi ngoái đầu lại nói như ra lệnh:

“Vào đi, để tôi xem có phải cô vừa chôm đồ từ cửa tiệm của bạn tôi không.”

Ý đồ rõ ràng là muốn lục người cô.

Hoa Mịch nhếch môi, chẳng mấy bận tâm, bước vào siêu thị một cách rất thoải mái:

“Được thôi, tôi vào.”

Ngay khoảnh khắc hắn đẩy cửa bước vào, một hình tam giác đỏ lóe lên trước mắt Hoa Mịch.

【Siêu thị Liên Hoa Thịnh Hưng phát hiện có người đột nhập. Đang tiến hành quét định vị: 1 người, mang theo vật sắc nhọn có khả năng gây thương tích. Mức cảnh báo an toàn nâng từ cấp S lên cấp SS.】

Gần đây bận rộn nhiều việc, mãi đến giờ Hoa Mịch mới chợt nhớ ra – từ đầu đến giờ, siêu thị của cô vẫn chưa có bất kỳ hệ thống phòng thủ nào.

Một người đột nhập thôi đã đủ để hệ thống tăng cảnh báo lên một cấp. Rõ ràng sự chênh lệch giữa S và SS là không hề nhỏ.

Tên kia không biết gì, sau khi bước vào, liền ném ba lô xuống đất, tiến lại gần cô với thái độ soi mói:

“Siêu thị này sao vắng tanh, không còn ít đồ nào thế này, chẳng lẽ là cô trộm đồ đi giấu? Tôi phải kiểm tra kỹ mới được.”

Ánh mắt hắn đầy tà ý, còn đáng ghét hơn cả gã mặc áo da tối qua.

Không khó để đoán hắn chẳng định chỉ "kiểm tra". Với tình hình như hiện tại, hắn muốn làm gì chắc cũng chẳng ai can thiệp.

Hoa Mịch vẫn đứng yên, giọng bình thản:

“Không đâu, chỗ này vốn dĩ ít đồ sẵn rồi, vì—”

Tay cô lặng lẽ đặt sau lưng, năm ngón vừa mở ra, một thanh sắt cũ kỹ lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đúng vậy, chính là cây sắt phế liệu cô nhặt được bên ngoài xưởng lọc nước. Giờ chính là lúc nó phát huy giá trị thật sự..

Ngay khi bàn tay của tên đàn ông sắp chạm vào người cô, Hoa Mịch nghiêng đầu, khóe môi cong cong, khẽ nở một nụ cười lạnh lùng:

“Cửa hàng này là tôi mua lại. Bây giờ, tôi – mới – là – chủ – nơi – này!”

Mỗi chữ vừa dứt khỏi miệng cô là một cú đánh mạnh vào người hắn bằng cây sắt.

Chẳng ai can thiệp, cũng chẳng ai ngăn cản. Hoa Mịch ra tay không chút do dự, nhắm thẳng đầu mà đánh.

Tên kia dù thân hình to lớn nhưng chỉ chịu được vài cú đã ngã xuống đất, bất tỉnh.

“Xì... vậy mà đã ngất.” Hoa Mịch còn chưa ra hết mồ hôi đã xong việc.

Cô thả lỏng tay, vung nhẹ một cái, cây sắt lập tức biến mất giữa không trung, trở về nằm im trong kho cấp ba.

Không bận tâm, cô cúi xuống kéo ba lô mà hắn để lại, mở tung ra rồi dốc ngược đống đồ bên trong đổ hết ra sàn.

Toàn là điện thoại và laptop còn mới nguyên. Đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, từ Táo, Gạo, Chuông đến những cái tên quen thuộc khác.

Ngoài ra còn vô số thứ lặt vặt đủ kiểu – có vẻ hắn vừa mới càn quét được một mẻ khá lớn từ đâu đó.

“Thì ra là loại chuyên đi hôi của.” Hoa Mịch thu toàn bộ vào kho, sau đó lại lấy ra vài món bày gọn dưới tủ kính của quầy thu ngân – giống như đang mở một quầy hàng nhỏ của riêng mình.

Lục tìm thêm một sợi dây thừng, cô trói gọn tên kia lại, kéo hắn ra khỏi siêu thị, rồi không chút do dự vứt thẳng vào một cái hố gần đó, chắc là do đội cứu viện đào trước đó.

Sống chết thế nào, tùy vào số phận hắn.

Vỗ vỗ tay, Hoa Mịch đứng bên miệng hố, quay đầu nhìn lại siêu thị. Cảnh báo cấp SS vẫn chưa biến mất.

Có nghĩa là: nếu đã có người đầu tiên đột nhập được, thì sẽ có kẻ tiếp theo.

Không thể yên tâm được nữa. Cô lập tức gọi cho Tào Phong, nhờ anh giúp để mắt đến chiếc xe tải của mình, kẻo có ai hôi của lại cuỗm mất.

Sau đó, cô xắn tay áo, đi tìm một cái xẻng trong đống đổ nát rồi bắt đầu đào hố quanh siêu thị.

Đào một lúc thấy đói, cô về siêu thị tìm ít đồ ăn vặt lót bụng. Mệt quá thì lên tầng hai ngủ một chút.

Dù quy mô không lớn, nhưng siêu thị này vẫn còn lại kha khá hàng tồn. Mỗi loại chỉ có vài món, nhưng gần như ngành hàng nào cũng có.

Chăn nệm, mền mỏng, vài cái giường gấp – đủ để nghỉ tạm.

Hoa Mịch dành cả ngày đào đất bên cạnh siêu thị, cuối cùng cũng khoét được một rãnh nhỏ cạn tới đầu gối.

Cô gọi nó là “chiến hào”.

Trong chiến hào, cô đóng thêm vài cây đinh sắt – coi như vật cản. Trên mặt lại phủ ít giấy vụn, rác rưởi – để “ngụy trang”.

【Bắt đầu quét an toàn.】

【Hoàn tất công trình phòng vệ.】

【Đánh giá mức độ: Chiến hào cấp đậu phụ.】

【Mở khóa đất đen sau siêu thị, diện tích 1 mét vuông. Vui lòng chọn vị trí đặt.】

Ngay sau đó, trước mắt Hoa Mịch hiện lên những ô vuông đỏ – xanh xen kẽ.

Nơi lồi lõm, đầy đá sỏi thì là ô đỏ. Nơi bằng phẳng, dễ trồng trọt thì là ô xanh.

Chọn ô xanh thì được, nhưng lại nằm cách siêu thị ít nhất hai chục mét.

Nếu buổi tối cô muốn chạy ra đó bón phân… chắc phải đi bộ khá lâu.

Trừ khi bây giờ cô chịu khó san bằng bớt chỗ đất gần siêu thị.

Nhưng Hoa Mịch lúc này chỉ muốn nằm dài bất động, đến đầu ngón tay cũng lười cử động.

Cuối cùng, cô chọn cách nhanh gọn nhất: đặt ô đất đen cách siêu thị 20 mét.

Không rõ mảnh đất đó sẽ dùng làm gì, nhưng vừa chợt nghĩ tới, thân thể cô đã đứng ngay trên mảnh đất ấy.

Hoa Mịch: “…”

Cô quay đầu lại nhìn siêu thị phía sau, cách mình đúng hai chục mét.

Thì ra, trước đó cô không thể dịch chuyển khỏi siêu thị là vì nơi đến không có “đất đen” để định vị?

Hoa Mịch khẽ thở dài. Hiếm khi cô thấy mình đói.

Bình thường ăn ít, nhưng vừa rồi chỉ ăn tạm vài món vặt, giờ bụng đã cồn cào. Chắc là do đào đất tốn nhiều sức quá.

Cô không nghĩ nhiều, lấy từ kho cấp 3 một ổ bánh mì, vừa cắn một miếng thì mảnh đất dưới chân rung nhẹ.

Cô khựng lại – có linh cảm gì đó.

Quả nhiên, khi nhìn về phía sân bay ngoài thành, một làn khói đen dày đặc đang bốc lên.

Lại động đất.

Lần này, có vẻ ảnh hưởng đến cả khu sân bay.

Điện thoại cô chợt vang lên – là xưởng trưởng ở nhà máy sản xuất nước gọi tới:

“Tiểu Hoa à, mười vạn chai nước khoáng bên cô tụi tôi đã làm xong rồi. Bên cô còn chai rỗng nữa không? Giờ ai cũng đổ xô đi mua nước cả.”

Tiểu Hoa?

Không còn thời gian chần chừ. Hoa Mịch lập tức đáp: “Tôi đến ngay!”

Vừa ăn nốt bánh mì, cô vừa nhanh tay rải vài hạt giống cây lác lên mảnh đất đen, rồi vội vã rời khỏi, hướng thẳng đến trung tâm cứu hộ.

Cô chẳng nghĩ nhiều xem mảnh đất kia sẽ mọc lên thứ gì. Giờ điều duy nhất cô cần, là nhanh chóng lấy lại chiếc xe tải.

May mắn là đoạn đường không bị chắn, thậm chí cô còn vớ được một chiếc xe ba gác chạy điện đầy bình – gần như còn mới.

Tuyệt vời!

Hoa Mịch phóng xe thẳng đến trung tâm cứu hộ tạm thời lấy xe tải. Không kịp nói chuyện với Tào Phong, cô lập tức lái xe chạy thẳng về nhà máy sản xuất nước.

Trên đường, cô tranh thủ sản xuất thêm mười vạn chai nước 550ml và năm vạn chai 1.5L ở nhà xưởng cấp 2.

Thanh trạng thái màu xanh lá đại diện cho sức tải của hệ thống... đã sắp cạn đến đáy.