Mạt Thế: Ta Cùng Mẹ Trữ Vô Hạn Vật Tư Sinh Tồn

Chương 8: Cũng có loại con gái như vậy, chẳng biết tự trọng là gì

Sắc mặt Phương Hân càng trở nên u ám:

“Em gái? Lúc lên giường với cô ta, sao Tần Tử Nhiên không nói anh ta chỉ xem cô là em gái?

Phương Hân sụt sùi khóc, giọng nghèn nghẹn:

"Anh Tử Nhiên… em thật lòng rất thích anh. Em không hề để ý việc cứ phải lén lút như vậy, trước giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ phá hoại tình cảm của anh với chị ấy… Anh đừng bỏ mặc em mà… hức…"

Rõ ràng, mấy lời vừa nức nở vừa đáng thương ấy với đàn ông mà nói chẳng khác nào một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Có ai lại không thích có người vì mình mà si mê, thậm chí sống chết? Có yêu thật hay không không quan trọng, chỉ cần là vì mình.

Phương Hân biết cách đánh trúng tâm lý đàn ông, khiến họ có cảm giác được tôn sùng tuyệt đối.

Quả nhiên, Tần Tử Nhiên lại mềm lòng:

"Đợi anh giải thích rõ ràng với A Mịch xong, rồi lại nói tiếp chuyện của chúng mình."

Trong điện thoại vang lên tiếng tra chìa khoá xe, hẳn là Tần Tử Nhiên đang chuẩn bị lái xe đến trung tâm cứu hộ tìm Hoa Mịch.

Lúc này, Hoa Mịch đang tranh thủ đêm tối chờ trước cổng nhà máy nước khoáng.

Cô sớm đã quẳng đôi cẩu nam nữ đó ra khỏi đầu, hiện đang nằm trên ghế lái, chăm chú nghiên cứu lý do vì sao mình vừa bán xong 10.000 chai nước khoáng mà hệ thống【mạt thế siêu thị – thu tiền】vẫn chẳng thấy báo tăng đồng nào.

Đèn xe từ phía sau phản chiếu trong gương chiếu hậu. Vài chiếc xe vừa đỗ ngay sau xe tải của cô.

Hoa Mịch lười nhác quay đầu nhìn qua gương, thấy vài người từ những chiếc xe kia bước xuống.

Qua câu chuyện của họ, cô đoán được bọn họ không đi cùng nhau, mà đều từ các khu vực khác nhau ở Tương Thành đến đây tìm nước.

Vì giá nước khoáng quanh khu họ ở đã bị đẩy lên tới 30 đồng một chai.

Mọi người đi ngang qua xe của Hoa Mịch, tiến thẳng tới cổng nhà máy đã bị khóa chặt. Bảo vệ từ phòng an ninh vẫy tay nói:

"Hết giờ rồi, hết giờ rồi, nhà máy tan ca rồi."

Nhóm người kia đồng loạt thở dài.

Rất nhanh sau đó, có người trải chiếu ngồi ngay trước cổng, người thì dựng lều từ cốp xe mang theo, chuẩn bị thức trắng đêm đợi nhà máy mở cửa.

Có người lớn tiếng gọi với vào trong:

"Anh bảo vệ ơi, tụi tôi chỉ ngồi đây chờ tới sáng mai thôi, không mua được nước thì không về!"

Bảo vệ nhà máy nước khoáng lần đầu thấy cảnh tượng này, vội mở cửa sổ thò đầu ra hỏi:

"Các anh chị làm gì mà nhất định phải mua nước ở đây? Đây là nhà máy sản xuất, không bán lẻ đâu, thấy không?"

Anh ta chỉ tay về phía xe tải của Hoa Mịch: "Người đến mua nước từ nhà máy tụi tôi đều đi xe tải như kia, một lần lấy mười ngàn chai. Mấy anh chị mua được từng ấy không? Không thì ngồi đây cũng vô ích thôi."

Anh bảo vệ nhấn mạnh lại: Nhà máy không bán lẻ!

Sau một hồi bàn tán, những người đang chuẩn bị qua đêm ở cổng bắt đầu tụ tập lại quanh xe Hoa Mịch.

Một người gõ vào cửa kính xe, khi nhìn thấy cô gái trẻ trong cabin, lập tức sững người — một cô gái xinh đẹp như vậy mà lái được xe tải cỡ lớn? Phải bằng lái phải hạng A mới được lái đấy nhỉ?

Nhưng bọn họ không có thời gian để thắc mắc lâu.

Một người đàn ông cao lớn, mặt đầy lo lắng, lên tiếng bắt chuyện:

"Em gái à, khu bọn tôi ở sát cạnh khu vừa sập do động đất, chắc là đường ống nước ngầm bị vỡ rồi. Tụi tôi giờ đến nước máy còn không có để uống."

"Anh bảo vệ nói nhà máy không bán lẻ. Em có nước không? Bán lại cho tụi tôi được không? 5 đồng một chai, được chứ?"

"Được thôi." Hoa Mịch gật đầu ngay, không chút do dự. 5 đồng một chai thì có gì mà không bán được?

"Các anh muốn bao nhiêu?"

Bên ngoài, đám người bất ngờ im bặt. Có vẻ chẳng ai ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.

Một giây sau, người đàn ông cao lớn kia là người đầu tiên phản ứng:

"Em tuổi còn trẻ thế này mà đã lái xe đi buôn bán, chắc cũng vất vả lắm. Vậy anh lấy 1.000 chai."

Anh ta vốn không định mua nhiều, chỉ tính lấy vài thùng dự phòng vì nghĩ chắc tình hình không kéo dài lâu. Nhưng nhìn cô gái nhỏ xíu giữa trời tối, lại còn vất vả như thế, anh thấy chẳng nỡ mặc cả gì thêm.

Lại nghĩ, giúp cô kiếm thêm chút tiền cũng chẳng sao.

Thấy ánh mắt người đàn ông đầy chân thành, Hoa Mịch khẽ bật cười. Cô mở cửa xe, nhìn anh ta nói:

"Anh sẽ không hối hận vì đã chọn mua hôm nay đâu."

Nói xong, cô đi về phía thùng xe phía sau. Nhân lúc mọi người còn mải quan sát, cô nhanh chóng dùng kho lưu trữ cấp 2 của mình lấy ra 5.000 chai nước khoáng.

Cô quay lại nói với đám người đang đứng đợi:

"Trả tiền rồi tự lấy nước. Ai trả nhiều thì lấy nhiều."

Người đàn ông lúc nãy là người đầu tiên quét mã chuyển khoản. Mua được nước, anh bắt đầu bận rộn chất từng thùng lên chiếc xe kéo phía sau.

Hôm nay vì biết phải đi xa để mua nước, anh đã lái một chiếc xe kéo hàng, đủ sức chở hết 1.000 chai.

Anh ta vội vã khuân hàng, phía sau đã có người khác đứng xếp hàng chờ thanh toán.

Hoa Mịch lúc này vẫn đang ngồi phía sau xe, hơi sững người — bởi vì hệ thống thu tiền cuối cùng cũng cập nhật.

Số dư hiện tại: 5.007 nguyên.

Chết tiệt, cái hệ thống chết dẫm này đúng là cố chấp! Hóa ra bắt cô phải nhập hàng vào kho cấp 2 trước rồi mới được tính là hợp lệ. Nếu không làm đúng quy trình, bán bao nhiêu cũng không tính.

"Cho tôi 200 chai." Người thứ hai tiến lên, đứng cạnh thùng xe, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới như đang đánh giá Hoa Mịch.

Dường như đang nghĩ: "Một cô gái xinh đẹp thế này, sao lại đi làm mấy việc cực nhọc này?"

Hoa Mịch liếc anh ta một cái, không buồn đáp. Trong lòng vẫn đang mắng chửi cái hệ thống thu tiền khốn kiếp, nhưng ngoài mặt thì vẫn nhanh chóng thu tiền và giao hàng.

Đám đàn ông lần lượt dọn hàng xong, trời cũng bắt đầu hửng sáng.

Người cuối cùng bước đến, đứng yên trước mặt Hoa Mịch. Hắn quay đầu liếc nhìn phía sau, xác nhận những chiếc xe kia đã rời đi gần hết, rồi khẽ nói:

"Đưa tiền đây."

Giọng hắn thấp, gần như thì thầm.

Hoa Mịch đang mải chơi Anipop trên điện thoại, nghe không rõ, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: "Gì cơ? Anh nói lại lần nữa?"

"Con nhỏ kia, tao bảo đưa hết tiền đây!" Gã đàn ông mặc áo da chống hai tay lên thùng xe, định vươn người chộp lấy mắt cá chân Hoa Mịch.

Một cô gái trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy, một thân một mình xuất hiện ở nơi vắng vẻ thế này, còn lái cả chiếc xe tải lớn — nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp lý.

Không chừng là bị người ta mang ra đây bán?

Cũng chẳng phải chuyện không thể.

Có vài cô gái chính là như vậy — chẳng biết giữ thể diện, thích ăn xổi ở thì. Dọc đường bám lấy tài xế, được người ta đưa đi đâu thì đi, chẳng quan tâm ngày mai ra sao.

Cho nên rất có thể Hoa Mịch chính là một người như thế, bị gã tài xế kia chở đến tận nơi hẻo lánh này.

Về phần tài xế đi đâu rồi, ai mà quan tâm? Suốt đêm chỉ thấy mình cô ngồi đây bán nước, chẳng ai thấy người lái xe xuất hiện lần nào.

Gã mặc áo da để ý thấy Hoa Mịch bán được không ít nước, mỗi chai được năm đồng, tính sơ sơ cũng phải kiếm cả chục ngàn.

Từng ấy tiền, khiến gã không thể không động lòng.

Nếu có thể cướp được chỗ tiền kia, thuận tay gom luôn cả số nước còn lại trong xe, vậy thì quá lời rồi còn gì.

Dù sao nơi này cũng hoang vu, không ai can thiệp.

Ra khỏi khu cố thành, ai nhìn chắc cũng chỉ muốn xuống tay cướp sạch — nếu không ra tay trước thì chỉ có thiệt thân.

Vậy thì tới luôn thôi! Làm thôi!