Hoa Mịch: ???
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn mở giao diện điều khiển lên xem lại. Vì sao phần “thu tiền” vẫn chỉ hiển thị vỏn vẹn 7 nguyên?
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra nguyên do, bỗng phía sau vang lên tiếng gọi.
Hoa Mịch quay đầu lại, không ngờ lại là… Phương Hân?
So với dáng vẻ tiều tụy của cô ta trong mạt thế — kẻ từng dựa dẫm vào cô để sống sót — lúc này Phương Hân trông trẻ trung và rạng rỡ hơn nhiều.
Cô ta khoác một chiếc áo nỉ màu hồng phấn, cổ áo gài một chiếc trâm pha lê lấp lánh, tóc dài uốn thành lọn sóng bồng bềnh, vẻ mặt phấn khởi tiến lại gần:
"A, chị ơi, em lo đến chết mất! Em biết thế nào đến đây cũng tìm được chị mà!"
Sau khi khu dân cư và nhà máy ở Tương Thành bị sụp đổ, những người sống sót đều được đưa đến đây để tạm trú.
Hai ngày nay có không ít người đổ về khu vực này — người thì đi tìm người thân, người thì tới phỏng vấn.
Phương Hân cũng chẳng gặp khó khăn gì khi tiến vào khu trung tâm cứu hộ.
Sắc mặt Hoa Mịch lập tức lạnh đi: "Cô tới đây làm gì?"
Cô vốn không chủ động tìm đến Phương Hân, vậy mà Phương Hân lại tự mò đến tận nơi — là chán sống sao?
Phương Hân chẳng hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Cô ta giơ bàn tay mới làm móng sáng bóng lên nắm lấy tay Hoa Mịch, giọng điệu nũng nịu:
"Chị à, lần trước chị tắt máy, sau đó em gọi mãi không được. Chị đừng lạnh nhạt như vậy mà, mình là chị em tốt với nhau cơ mà?"
"Chị ơi, cái căn nhà tổ của nhà mình bán được bao nhiêu tiền vậy? Nói cho em biết đi."
"Với cả lần trước em nói với chị rồi mà, em muốn mua một căn hộ ở Tương Thành, chị mua giúp em nha~"
Giọng nói đầy vẻ làm nũng, cứ như chỉ cần cô ta tỏ thái độ này thì dù có đòi hỏi gì đi nữa, Hoa Mịch cũng sẽ mỉm cười gật đầu.
Hoa Mịch cẩn thận quan sát cô ta.
Gương mặt ngọt ngào, dáng điệu uyển chuyển, đúng kiểu các anh đàn ông mê mệt nhất.
Thế nhưng trong mắt cô giờ đây, tất cả chỉ là một trò hề lố bịch.
Cô bật cười khẽ, giọng giễu cợt: "Ha."
Cô thật sự không hiểu, đời trước mình là kẻ thiểu năng hay mù quáng, sao lại không nhìn ra bản chất thật sự của Phương Hân, kẻ giả tạo đầy toan tính ấy?
Nhìn gương mặt cứng đờ của Phương Hân, Hoa Mịch hỏi: "Cô nói cái gì gọi là nhà tổ nhà mình? Cô họ Phương, tôi họ Hoa. Nhà tổ nhà Hoa tôi, liên quan gì tới cô? Tôi lấy tiền của mình mua nhà cho cô, chẳng lẽ tôi lại còn phải có nghĩa vụ đó nữa hay sao?"
Thật sự là kỳ lạ hết mức. Suy nghĩ kiểu gì vậy không biết?
Phương Hân cũng thấy Hoa Mịch lạ lùng. Từ nhỏ đến lớn, cô ta ăn mặc đều là đồ của Hoa Mịch, học bổng của Hoa Mịch cũng chia hơn nửa, chuyện đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?
Giờ đây, tiền bán nhà lại không thể đưa cô ta mua căn hộ?
Phương Hân bĩu môi: "Hừm, chị à, chị nói vậy là em giận đó nha. Sao chị có thể nói như thế với em? Từ nhỏ đến lớn chị luôn—"
"Chính vì tôi từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ngu ngốc như vậy, nên mới nuôi ra một kẻ ăn bám lười biếng như cô! Ngần ấy năm, cô đã lấy của tôi bao nhiêu tiền? Đủ mua một căn hộ chưa? Cô tự nói xem!"
Hoa Mịch lạnh lùng cắt ngang, hất mạnh tay Phương Hân ra. Nhìn quanh một lượt, thấy hai người đang cãi vã đã thu hút sự chú ý của đội bảo vệ.
Khu này tập trung hàng ngàn người sống sót, vì để giữ trật tự và đảm bảo an ninh, nên luôn có đội lính gác túc trực.
Cô không muốn vì một kẻ như Phương Hân mà gây chuyện trong khu vực trọng yếu chứa vật tư.
Hoa Mịch nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: "Biến đi cho khuất mắt, đừng để tôi gặp lại cô nữa. Nếu không, lần sau… cô sẽ không thể rời khỏi đây nguyên vẹn đâu."
Cô nhất định sẽ bắt Phương Hân trả lại tất cả những gì đã nợ — trả bằng tiền cũng được, hoặc bằng thứ gì đó trên người cũng được.
Thế nhưng Phương Hân vẫn không hề nhận ra sát khí đang lộ rõ. Sống trong thời bình quá lâu, người ta thường đánh mất bản năng sinh tồn.
Cô ta chỉ biết khóc lóc, cố níu tay Hoa Mịch: "Chị à, đừng như vậy mà chị…"
Hoa Mịch chẳng buồn quay lại, thẳng thừng xoay người bỏ đi, để lại cho Phương Hân một cái bóng lưng lạnh lẽo, không chút lưu tình.
Thấy cô ta định chạy theo, Hoa Mịch bỗng dừng lại. Môi cô khẽ mím lại, ngón tay thon dài giơ lên, lạnh lùng chỉ thẳng về phía Phương Hân. Tư thế ấy không khác gì một lời cảnh cáo rõ rành rành. Chỉ cần Phương Hân dám bước thêm một bước, hậu quả sẽ thật sự rất tồi tệ.
Ngay cả một kẻ chậm hiểu như Phương Hân cũng phải chột dạ mà khựng lại, không dám tiến thêm.
Cô ta dậm chân tức tối, đứng nguyên tại chỗ.
Chờ đến khi Hoa Mịch lên xe tải, lái xe đi mất, đôi mắt vốn ướt đẫm nước của Phương Hân bỗng trở nên dữ tợn.
Không cam lòng nhìn theo chiếc xe khuất dần, cô ta lấy điện thoại ra, tìm số Tần Tử Nhiên rồi cố tình làm giọng dịu dàng:
"Anh Tử Nhiên à, em vừa gặp chị ấy... Nhưng mà chị ấy hung dữ lắm, nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Em nghĩ giờ chị ấy cũng chẳng muốn gặp lại anh nữa đâu."
"Với cả em không biết chị ấy lấy đâu ra một chiếc xe tải to ơi là to, chắc không phải của chị ấy đâu... Hay là chị ấy đang qua lại với người nào đó không đứng đắn hả anh?"
"Em lo cho chị ấy lắm đó, anh Tử Nhiên…"
Cô ta cố tình ám chỉ rằng chiếc xe tải kia là của đàn ông, muốn khiến Tần Tử Nhiên nghi ngờ Hoa Mịch đang qua lại với người khác — rằng cô không còn trong sáng như anh từng nghĩ.
Nhưng Tần Tử Nhiên chẳng hề để tâm đến lời bóng gió của cô ta.
Anh hoàn toàn bỏ qua cả chuyện Hoa Mịch đang lái một chiếc xe tải lớn.
Ở đầu dây bên kia, Tần Tử Nhiên im lặng hồi lâu, mãi mới cất giọng đầy đau khổ: "Cô ấy đang ở trung tâm cứu hộ tạm thời phải không? Anh sẽ đến tìm cô ấy ngay."
Dừng một chút, như thể đã hạ quyết tâm, anh nói tiếp:
"Phương Hân, cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh trong thời gian qua. Nhưng anh nghĩ... từ nay, chúng ta không nên tiếp tục nữa."
Anh thực sự yêu Hoa Mịch, một lòng muốn cưới cô làm vợ.
Nhưng suốt thời gian bên nhau, cô luôn giữ khoảng cách, chưa từng để anh chạm vào.
Chính lúc đó, Phương Hân — người có vài nét giống Hoa Mịch — lại chủ động tiếp cận, chăm sóc anh ân cần, thậm chí còn mời gọi.
Là đàn ông, lại đang trong cơn yếu lòng, Tần Tử Nhiên đã không kiềm chế được.
Sau lần đầu tiên xảy ra chuyện, anh vô cùng hối hận.
Nhưng Phương Hân lại nói cô ta không ngại, rằng đã yêu thầm anh từ lâu.
Thử hỏi, mấy ai có thể chống lại cám dỗ như vậy?
Và rồi là lần thứ hai, thứ ba, rồi những lần không đếm xuể...
Cho đến khi Hoa Mịch phát hiện mọi chuyện.
Giờ cô muốn chia tay, còn anh thì chẳng đành lòng buông tay.
Vì thế, anh lại một lần nữa nói lời chia tay với Phương Hân:
"Em cũng biết mà, Phương Hân, em là em gái của A Mịch. Anh thực sự... chỉ xem em là em gái thôi."