Hoa Mịch ngồi trên một thùng nước khoáng, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại. Ngón tay cô thoăn thoắt di chuyển, hoàn toàn không buồn ngẩng đầu lên, thậm chí tiện chân đá ra một cú thật mạnh.
Hôm nay cô mang một đôi giày thể thao chuyên dụng để lái xe đường dài. Cú đá đó trúng ngay bàn tay đang thò tới của gã đàn ông mặc áo da, ép mạnh ngón tay hắn xuống mép kim loại của thùng xe.
"Aaaa!"
Tiếng hét đau đớn vang lên giữa buổi sáng, nghe đặc biệt chói tai.
Hoa Mịch vẫn dán mắt vào trò chơi, ngón tay không ngừng lướt nhanh.
Một ván Anipop còn chưa chơi xong đâu.
Bảo vệ nghe thấy tiếng động, lập tức cầm dùi điện chạy ra.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, Hoa Mịch mới chậm rãi rút chân về, buông tha cho ngón tay đang bị đè của gã đàn ông kia.
"Con khốn này!"
Gã đàn ông gầm lên, rút tay về chưa kịp nhìn thương tích đã nhào tới phía cô.
Đúng lúc đó, bảo vệ lao tới, bắt gặp cảnh một gã đàn ông mặt mũi hung hăng đang định lao vào tấn công cô khách hàng lớn của nhà máy.
Thế này mà còn không ra tay, chẳng phải là xem bảo vệ như không tồn tại?
Bảo vệ không nói nhiều, vung dùi điện đánh mạnh vào lưng gã áo da:
"Xuống! Anh nghĩ đây là nơi để anh tuỳ tiện giở trò à? Tên cầm thú này!"
Năm đó anh ta cũng từng được huấn luyện bài bản.
Bị đánh bất ngờ, gã đàn ông gào lên, ôm đầu xông vào đánh trả.
Kết quả thực tế cho thấy, dù từng được đào tạo, nhưng một mình anh bảo vệ vẫn hơi đuối sức.
Lúc này, Hoa Mịch mới chịu tắt điện thoại, nhảy xuống khỏi thùng xe, nhặt một thanh sắt từ dưới đất lên — có vẻ là mảnh thép xây dựng bị vứt lại.
Ngay lúc ấy, người đàn ông cao lớn từng mua nước ban sáng bất ngờ quay xe trở lại.
Anh ta vừa thấy cảnh hỗn loạn, nghe bảo vệ la lớn "Tên khốn này! Đồ lưu manh!", lập tức nhảy xuống xe, chạy thẳng đến bên Hoa Mịch hỏi:
"Em gái, chuyện gì vậy? Gã kia ức hϊếp em à?"
Hoa Mịch không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Người đàn ông kia lập tức xoay người, cùng bảo vệ lao vào đánh tên áo da.
Thấy tình thế không ổn, gã liền vội vã nhảy lên xe bỏ chạy.
Hoa Mịch tiện tay ném thanh sắt vừa nhặt vào kho hàng.
Cô nhìn thấy bảo vệ tức giận móc điện thoại gọi cảnh sát, vừa trình bày sự việc, vừa trấn an cô:
"Mỹ nữ, đừng lo, cảnh sát sẽ tới ngay thôi. Nhất định sẽ bắt được tên lưu manh đó."
Người đàn ông tốt bụng kia cũng hầm hầm tức giận:
"May mà tôi quay lại mua thêm nước, nếu không thì để loại mặt người dạ thú như thế thoát là không được."
Thật ra Hoa Mịch vốn không sợ, chỉ nghiêm túc gật đầu, chân thành cảm ơn bảo vệ và người đàn ông đã ra tay giúp đỡ.
Cô thầm mong, trong cái thế giới tận diệt này, vẫn còn những người như họ — ngay thẳng, tử tế — có thể sống sót mà không đánh mất bản chất.
Hoa Mịch quay lại nhìn về phía người đàn ông lực lưỡng kia:
"Anh vừa mới mua một nghìn chai nước rồi mà, sao giờ lại quay lại?"
Người đàn ông cười ngượng:
"Haha, tôi vừa về tới nhà, vợ tôi trong nhóm chat gia đình đã càm ràm vì tôi mua nhiều quá. Ai ngờ, người thân trong tộc nghe thấy liền đòi chia phần. Em nói xem, nhiêu đó nước thì đủ làm gì?"
"Dĩ nhiên là không đủ."
Hoa Mịch lắc đầu. Động đất vẫn chưa dừng lại, chỉ một nghìn chai thì sao trụ nổi?
Cô nhìn anh ta, đoán được tính cách chắc hẳn rất thật thà, chắc chắn đã chia hết nước cho họ hàng, rồi tự mình quay lại mua tiếp.
Cô không khỏi ái ngại, nghĩ một lát rồi quyết định để lại địa chỉ siêu thị:
"Bên tôi hiện tại vẫn còn đủ nước. Nếu anh cần thêm, có thể đến địa chỉ này tìm tôi."
"Không có số điện thoại sao?" Anh ta gãi đầu. Nếu có số thì liên hệ sẽ tiện hơn.
Hoa Mịch mỉm cười:
"Anh nhớ địa chỉ là được rồi."
Vì cô cũng không chắc, nếu động đất tiếp tục, thì trạm phát sóng cũng sẽ bị phá huỷ, lúc đó điện thoại chẳng còn tín hiệu nữa.
Tốt nhất nên sớm quen với việc sống thiếu công nghệ.
Người đàn ông nghĩ cô không muốn để lại thông tin liên lạc, thậm chí cả tài khoản xã hội cũng không nói, nhưng cũng không trách. Một cô gái cảnh giác hơn người, cũng là điều nên làm.
Vì vậy, lần này anh quyết định mua thêm ba nghìn chai nước khoáng.
Từng đó nước, dù họ hàng có kéo đến xin thêm nữa, chắc cũng đủ trụ qua những ngày thiếu thốn.
Chờ người đàn ông rời đi, Hoa Mịch cùng bảo vệ tiếp tục chờ cảnh sát đến.
Nhưng suốt cả buổi sáng vẫn không thấy ai xuất hiện.
Cho đến khi ba vạn chai nước khoáng mới sản xuất được chất đầy lên xe, cảnh sát vẫn không thấy bóng dáng.
Bảo vệ gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình, rồi nhíu mày nhìn Hoa Mịch:
"Mỹ nữ, lại có thêm động đất. Cảnh sát đều bị điều đi giữ trật tự, e là hôm nay không đến được đây rồi."
Ba khu dân cư ở Tương Thành vừa sập thêm.
Cả đội cứu hộ trong thành đều phải lao vào trận tuyến, lực lượng tại chỗ không đủ, giờ còn phải kêu gọi người sống sót tham gia đào bới cứu nạn.
Cảnh sát trong thành và cả vùng ngoài đều bị điều động đi cứu người. Với một vụ việc nhỏ như thế này, chẳng còn ai xử lý.
Rối loạn, càng lúc càng rõ ràng.
Sắc mặt Hoa Mịch không chút thay đổi, nhìn bảo vệ nói:
"Tôi thấy nhà máy này ở khu mới Tương Thành, vị trí khá hẻo lánh. Anh nên đưa người nhà tới đây ở tạm, cũng tiện trông coi nhà máy."
Vừa dứt lời, điện thoại cô rung lên — là Cung Nghị gọi tới.
Trước đó, Cung Nghị đang cứu nạn ở ngoại thành. Khi chưa kịp đưa hết người trong khu nhà tự xây ra ngoài, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Anh lập tức nhận ra — động đất lại bắt đầu.
Không kịp nghĩ nhiều, anh gọi ngay cho Hoa Mịch.
Cuộc gọi vừa kết nối, câu đầu tiên anh nói là:
"Cô còn bao nhiêu nước khoáng? Đội cứu hộ cần tất cả."
Cả Tương Thành, chỉ có mình Hoa Mịch còn đủ bình chứa nước, nên nhà máy buộc phải ưu tiên bán hàng cho cô.
Cung Nghị không biết cô làm cách nào gom được nhiều nước đến vậy, nhưng trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an rõ rệt — cảm giác thảm hoạ lần này vẫn chưa dừng lại.
Vì thế, dù chưa báo cáo lên cấp trên, anh vẫn gọi cho cô, muốn mua toàn bộ số nước cô đang giữ.
"Ừm ~~ còn rất nhiều."
Hoa Mịch quay đầu nhìn về phía nhà máy nước phía sau. Chiếc xe tải của cô hiện đã chất đủ ba vạn chai, nhưng cô còn đặt trước tới mười vạn.
"Tốt. Cô chuyển hết đến trung tâm cứu hộ. Tôi sẽ cử người tới nhận."
Cung Nghị không nói thêm một lời vô ích, dứt khoát cúp máy.
Anh không còn tâm trí để lãng phí thời gian. Lúc sinh tử như này, mọi suy nghĩ đều dành cho việc cứu người.