Tô Căng Nam bực bội kéo lỏng cà vạt, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô: “Tôi nói, đúng là...”
Chưa kịp hết câu, hắn ta đột ngột im bặt. Trong tầm mắt là đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang run rẩy của cô gái.
Không hiểu sao hắn ta không nói tiếp, chỉ lảng sang chuyện khác: “Tối nay đi đâu mà về muộn thế?”
“Anh đang quan tâm em đấy à?”
Tô Lộc bật cười giễu cợt.
Căn cứ vào cốt truyện vừa được hệ thống cập nhật, cô biết rõ người đàn ông này không đơn giản. Hắn ta là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết “Anh trai cấm dục và ánh trăng trên cao”. Nam chính quen nữ chính vì một sự cố chẳng lấy gì làm hay ho, rồi dần nảy sinh tình cảm.
Chỉ tiếc nam chính là kiểu lạnh lùng kiệm lời, chỉ dám âm thầm giấu tình cảm trong lòng vì sợ bị từ chối. Đến khi nữ chính ra nước ngoài, thì người thiệt thòi chính là cô gái có ngoại hình hơi giống nữ chính, đó chính là nữ phụ.
Nguyên chủ là cô em gái ngoan hiền trong mắt người ngoài, chẳng có gì sai nếu chỉ xét trên hồ sơ. Nhưng vấn đề là cô em gái đó do chính cha của nam chính dẫn về nhà, lại đúng lúc mẹ hắn ta vừa tức chết vì chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɧ. Bởi vậy, hắn ta mặc định cô là con riêng, dù sự thật chẳng liên quan.
Nguyên chủ không biết gì, cứ tưởng bản thân chưa đủ tốt nên bị ghét. Cô càng bị mắng, càng cố gắng lấy lòng. Lâu dần khiến Tô Căng Nam chỉ thêm chán ghét, lời nói cũng ngày một ác độc hơn. Lý do hắn ta giữ cô ở lại, chẳng qua vì gương mặt cô khiến hắn ta nhớ đến người khác.
Đến khi nữ chính trở về, cô em gái này chẳng còn gì cả: sự nghiệp, tình yêu, gia đình… Tất cả đều tan nát, kết cục còn bi thảm đến mức bị chó ăn xác.
“Cô nghĩ là thật sao?” Tô Căng Nam nhìn cô đầy khinh miệt: “Tô Lộc, cô chỉ có cái mặt là nhìn tạm được. Nếu không nhờ nó, cô nghĩ mình còn có tư cách ở lại đây sao? Tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì, không thì...”
“Anh à, em biết mà, em biết anh ghét em.”
Tô Lộc cụp mắt, giọng nhẹ tênh mà đau đáu: “Nhưng em đã ngoan lắm rồi... Vậy tại sao bao nhiêu năm rồi, anh vẫn không thể thích em?”
Giọng cô run rẩy, mang theo nét nghẹn ngào. Từng bước một quay về phòng mình.
Chỉ còn lại Tô Căng Nam ngồi đờ ra ở sofa. Phải đợi đến khi cô biến mất, hắn ta mới bối rối hoàn hồn.
[Hôm nay cô ta sao vậy? Đổi tính rồi à?]
Gặp hắn ta mà không còn cái vẻ nịnh nọt đến mức phát ghê như mọi lần nữa.
Lạ hơn là hắn ta lại thấy nhói trong lòng một chút.
Ngay lập tức hắn ta tự phủ định suy nghĩ ấy.
[Khỉ thật! Mình thấy thương cô ta á? Chắc tại uống nhiều rượu quá, đầu óc mới có vấn đề.]
Mặc dù vậy, ánh mắt Tô Căng Nam vẫn tối sầm lại.
Tại sao lại ghét cô đến thế?
Có lẽ vì mẹ cô và cả cái kiểu nịnh bợ đến phát ngán ấy nữa.