Thế Thân Hoàn Hảo Muốn Chia Tay, Nhóm Vai Chính Lại Phát Điên

Chương 4.1: Câu kẻ ngốc, người anh cấm dục

Quản lý đang ngồi vững trên ghế bỗng trượt chân ngã phịch xuống sàn.

“Em gái à, ca đêm này là phải vác xác đấy, có chắc em chịu nổi không? Không sợ à?”

“Không sao đâu, chẳng có gì đáng sợ bằng cái nghèo cả. Chúng ta là người hiện đại, phải tin vào khoa học chứ! Mấy chuyện yêu ma thời nay là chuyện hoang đường thôi!”

Quản lý lồm cồm ngồi dậy, khẽ ho một tiếng: “Mấy người trước đến xin việc cũng nói y như em. Vậy mà làm được ba hôm thì phải vô viện tâm thần nằm tới giờ đấy.”

“Không sao, em đi làm còn mang theo cả quan tài. Không để đựng tiền thì cũng để đựng xác em. Đừng nói là vác xác, kể cả xác sống mà chạy em cũng bắt được. Không thì cũng uổng mớ tiền lương cao như thế.”

Gương mặt nghiêm túc của Tô Lộc khiến quản lý không thể làm ngơ. Hắn ta đưa tay xoa thái dương, lắc đầu thở dài.

“Được rồi, về chờ kết quả đi.”

Tô Lộc hơi ngập ngừng: “Vậy... Khoảng bao lâu có kết quả ạ?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc mai là có.”

“Vâng, em cảm ơn anh.”

Tô Lộc đứng dậy, khẽ cúi đầu: “Anh nhớ cân nhắc em nhé.”

Thái độ ấy khiến quản lý dở khóc dở cười. Đến khi cô rời khỏi rồi, hắn ta mới thu lại ánh mắt.

“Đúng là nhân tài, chỉ tiếc không phải con trai.”

“Chốt cô ấy đi.”

Trong máy tính vang lên một tràng cười nhẹ, giọng nói không rõ nam nữ.

“Du... Du tiểu thư? Cô nghiêm túc đấy à?”

Trên màn hình, người con gái có gương mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng như sương sớm, mang vẻ đẹp quá đỗi thanh nhã và cao quý. Làn da trắng hơn tuyết, mỗi ánh nhìn đều khiến người ta tự thấy mình tầm thường đến không dám xúc phạm. Nhưng đằng sau vẻ cao ngạo ấy lại là chút mê hoặc khó rời mắt, khiến ai nhìn cũng muốn kéo cô ta xuống khỏi bục thờ mà chiếm lấy.

Du Nại Lan khẽ nhấp một ngụm trà, hàng mi dài nhẹ lay động: “Thú vị đấy chứ?”

Ba năm trôi qua, xem ra lúc cô ta vắng mặt cũng xảy ra không ít chuyện hay ho.

...

Trở về căn biệt thự trong ký ức, Tô Lộc cẩn thận luồn qua cửa sau, định rón rén về phòng mình thì đèn phòng khách bật sáng.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa trông có vẻ đã uống kha khá rượu. Gương mặt điển trai, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu hút ánh lên sự khó đoán. Bờ môi mím chặt đầy quyến rũ, chỉ tiếc là lời hắn ta thốt ra khiến người khác muốn nhào vào đấm ngay một cú.

“Ha ha, đúng là con của tiểu tam, y chang mẹ cô, chẳng biết liêm sỉ là gì. Tối thế này mới về, lại đi câu đại gia à?”

Tô Lộc khựng lại, ánh mắt tối sầm nhìn hắn ta: “Anh vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem?”

Bên trong vẻ bình tĩnh ấy là cơn giận đang bùng phát, chỉ hệ thống mới cảm nhận được. Báo động trong đầu lập tức vang lên hết cỡ. Đã gắn bó với chủ nhân bao nhiêu năm, nó quá rõ giới hạn cuối cùng của cô là gì.

Ngoài tiền ra, điều cấm kỵ tuyệt đối của cô chính là cha mẹ. Ở thế giới cũ, họ bị tai nạn và ra đi đúng vào sinh nhật cô. Nên chỉ cần ai dám động vào giới hạn đó, dù có phải liều mạng, cô cũng sẽ khiến đối phương phải trả giá.