Thế Thân Hoàn Hảo Muốn Chia Tay, Nhóm Vai Chính Lại Phát Điên

Chương 3.2: Cỏ dại kiên cường, ứng tuyển lò thiêu

Cho dù giờ đây đã là thành viên hạng A của tổ "liếʍ cún xuyên nhanh", sở hữu kỹ năng diễn xuất vô địch, thì động lực duy nhất đẩy cô tiến về phía trước vẫn chỉ có tiền.

May mắn thay, ưu điểm của cô cũng rất rõ ràng là vô tâm, thoải mái, luôn biết cách sống nhẹ nhàng.

Đi qua 99 thế giới, tính tình vẫn lạc quan như ngày đầu.

Chỉ cần tiền đến đúng hạn, dù nhiệm vụ có bất khả thi đến đâu, cô vẫn có thể biến không thành có.

"Tôi đã nói rồi, không ai được lấy của tôi dù chỉ một đồng!" Tô Lộc lại nhảy lên chiếc xe điện, chuẩn bị chạy về nhà.

Nhưng đúng lúc cô khởi động xe, một cơn gió bất ngờ thổi tờ quảng cáo dán trên cột điện bay vèo vào mặt cô rồi dán chặt.

“Cái quỷ gì vậy?”

Cô kéo tờ giấy ra khỏi mặt, liếc nhìn qua nội dung in trên đó.

“Tuyển nhân viên làm việc tại nhà tang lễ. Ca ngày: 800/ngày. Ca đêm: 1.900/ngày.”

“Khoan đã, tận một ngàn chín?”

Đôi mắt Tô Lộc sáng rực: “Ôi trời đất ơi, lương cao thế á?”

“Tính sơ sơ thì mỗi tháng cũng gần sáu chục vạn đấy!”

[…]

Thấy cô hai mắt phát sáng như sắp hóa thành máy đếm tiền, hệ thống lập tức có dự cảm không lành: [Ký chủ, cô không quên mình còn nhiệm vụ đấy chứ?]

"Tôi biết chứ, nhưng vừa làm nhiệm vụ vừa kiếm tiền chẳng phải càng tốt sao?"

"Hơn nữa, đàn ông là thứ gì? Trước hết phải có bánh mì đã, không bị đói chết mới tính đến chuyện tình yêu sau."

Hệ thống bị cô dắt mũi đến choáng váng: [Nghe cũng có lý đấy.]

"Thế nhé, tự tin không phải là lười biếng đâu, mà là vì tôi có bản lĩnh!"

Tô Lộc vừa ngân nga vừa phóng xe tới địa điểm ghi trên quảng cáo.

Cô gõ vào cánh cửa kính đang mở hé: “Chào anh, em đến ứng tuyển. Thấy trên tờ rao vặt bảo bên mình đang cần người làm việc ở nhà tang lễ, không biết em có phù hợp không?”

Giọng trò chuyện trong văn phòng bỗng chững lại. Người quản lý ngẩng đầu khỏi màn hình laptop, nhìn cô gái trước mặt một lượt.

“Em gái, chỗ này không phải nơi đùa giỡn đâu. Nếu em muốn tìm người tâm sự thì có thể…”

Tô Lộc nghiêm mặt: “Em có thể vào nói chuyện không?”

“Vào đi.”

“Em rất nghiêm túc, thấy lương bên mình cao nên mới tới đây. Em đang cần tiền lắm, với lại quảng cáo cũng đâu có ghi chỉ tuyển nam đúng không?”

Cô đã quyết tâm không để cơ hội kiếm tiền này trượt khỏi tay. Nhiệm vụ quan trọng nhưng tiền thì càng không thể thiếu.

Chỉ trẻ con mới chọn một trong hai, còn cô phải chọn hết.

Quản lý liếc cô một cái đầy nghi hoặc: “Không có ghi giới tính thật. Nhưng công việc này đòi hỏi người dũng cảm, tay khỏe, còn phải bưng vác thi thể. Em chắc là làm được chứ?”

“Thế này là đủ chưa?”

Tô Lộc tiến tới góc phòng, xách lên một quả tạ sắt nặng trịch, nhấc bổng như không.

Quản lý tròn mắt như nhìn thấy siêu nhân: “Được rồi, được rồi, em gái à. Em từng tập tạ rồi đúng không?”

Đến đàn ông trưởng thành cũng phải vất vả lắm mới nhấc quả tạ này lên được.

Tô Lộc hơi ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Cũng gọi là biết sơ sơ.”

Người quản lý vội ghi chép vào giấy tờ: “Chờ chút để anh làm hồ sơ.”

Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu hỏi: “Em chọn làm ca ngày hay ca đêm?”

“Ca đêm.”

“Ầm!” Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.