Thế Thân Hoàn Hảo Muốn Chia Tay, Nhóm Vai Chính Lại Phát Điên

Chương 3.1: Cỏ dại kiên cường, ứng tuyển lò thiêu

Khuôn mặt trắng trẻo của cô gái thoáng hiện vẻ bối rối, khẽ rút tay áo về.

“Không sao đâu, Tiểu Kỳ. Lúc làm việc em không cẩn thận bị trầy một chút thôi.”

“Làm việc mà, va chạm tí là chuyện bình thường. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, vài hôm là khỏi ngay mà.”

Môi Thẩm Kỳ mím chặt, lần đầu tiên trong đời, hắn ta cảm thấy xấp tiền đang cầm trong tay sao mà nóng rực.

Khi còn là cậu ấm của nhà họ Thẩm, sống trong nhung lụa chưa từng biết đến tranh đoạt, những cô gái từng vây quanh hắn ta ai cũng nâng niu nhan sắc như ngọc. Dù chỉ trầy xước một chút cũng xót xa cả ngày.

Ngay cả người mà hắn ta thầm mến trong lòng cũng vậy.

Thế nhưng cô lại giống như một nhánh cỏ dại sống sót ngoài gió sương, chịu đựng những tổn thương ấy với thái độ bình thản, nhẹ như không.

“Nếu hôm nay không phải do anh phát hiện thì em định giấu anh luôn à?”

Thẩm Kỳ thừa nhận bản thân không phải người tốt. Vì mục đích của mình, hắn ta có thể bất chấp tất cả.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy cô gái ngốc nghếch này, trong lòng hắn ta lại thấy bực bội khó tả, thậm chí còn dâng lên một chút áy náy hiếm hoi.

Chỉ cần đối phương có chút toan tính nào, hắn ta vẫn có thể yên tâm lợi dụng họ cho đến cuối cùng. Cùng lắm là sau này đền bù một khoản tiền lớn coi như chấm dứt, nhưng lần này lại rất khác.

“Em không cố ý giấu anh đâu. Thấy anh luôn phải tìm cảm hứng sáng tác, em không muốn mấy chuyện lặt vặt này làm anh phân tâm.”

Tô Lộc nhìn hắn ta bằng ánh mắt chân thành, dịu dàng như một cô bạn gái mẫu mực, sẵn sàng hi sinh tất cả: “Hơn nữa chính anh từng nói, đợi đến ngày anh trở thành họa sĩ nổi tiếng thì em sẽ không phải đi làm thêm nữa.”

“Cũng muộn rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.”

Nói xong cô đứng dậy, xoay người rời đi. Trong bóng lưng của cô là dáng vẻ mỏng manh và nỗi cô đơn âm ỉ.

Thẩm Kỳ như bị cảm xúc của cô làm bỏng, hít sâu một hơi rồi làm một hành động khiến chính hắn ta cũng phải bất ngờ.

“Anh không cần số tiền này. Vé triển lãm, anh sẽ tự xoay xở.”

Nói rồi hắn ta bước đến, đặt lại số tiền ấy vào tay cô.

Tô Lộc khẽ cắn môi, trong mắt ánh lên giọt nước long lanh: “Nhưng đó là điều anh mong chờ đã lâu, giờ nếu đưa cho em rồ thì anh tính sao? Trong thời gian ngắn như vậy, anh lấy đâu ra chừng đó tiền nữa?”

“Chuyện đó không cần em lo.”

[Trước khi anh đổi ý thì đi nhanh lên!]

Câu nói vừa dứt, cánh cửa trước mặt cô lập tức đóng sầm lại.

Thẩm Kỳ tựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống sàn, tay siết chặt trong im lặng.

Mái tóc rũ xuống trán bao phủ ánh mắt thất thần, mang theo chút buông xuôi và nét đẹp tăm tối của một kẻ sa ngã.

Khóe môi hắn ta nhếch lên tự giễu: “Đúng là điên thật rồi! Sao hôm nay mình lại biết thương người chứ?”

Bên ngoài cánh cửa, trong khoảnh khắc tầm nhìn bị chặn lại, nét buồn thương trên khuôn mặt Tô Lộc cũng biến mất.

Cô huýt sáo khe khẽ, lắc lắc xấp tiền trong tay đầy sảng khoái: “Cuối cùng cũng giữ được tiền. Công nhận diễn màn này cũng không phí công lắm.”

[Vậy ra cô nghiêm túc đến thế chỉ vì đống tiền đó thôi hả?]

Tô Lộc tiện đường ghé vào ngân hàng gần nhất gửi toàn bộ số tiền vừa giữ được. Khi xác nhận tiền đã vào tài khoản, cô mới cảm thấy lòng mình an toàn trở lại.

"Cậu nghĩ sao?"

[Hèn gì dạo này cô nghiêm túc hẳn lên, thì ra là vì tiền!]

Hệ thống bất lực, cảm xúc trong lòng nó lúc này vừa thương vừa giận.

Cái gì ký chủ của nó cũng ổn, chỉ trừ một điểm chết là yêu tiền như mạng.