Thế Thân Hoàn Hảo Muốn Chia Tay, Nhóm Vai Chính Lại Phát Điên

Chương 2.2: Cuộc đời khó lường, người si tình rơi lệ

Tô Lộc trợn mắt, giận đến mức muốn chửi thề: “Ăn của tôi, ở nhà tôi, xài tiền tôi mà còn lấy chính tiền đó nuôi nữ thần của hắn ta?”

"Thật sự không phải con người!"

[Không sao đâu ký chủ, ngoài hai người đó ra, mấy người còn lại cũng toàn dạng quái đản.]

[Huống chi, theo đuổi một người thì gọi là si tình, nhưng theo đuổi cả đám thì…]

"Là... Vua si tình à?"

[Không, là “hải cẩu”! Cô nắm toàn quyền chủ động, muốn theo ai thì theo, cảm giác đó có phải rất đã không!”

Tô Lộc: "..."

[Thôi kệ, cãi với đồ thần kinh làm gì cho mệt.]

Mang theo vẻ mặt đầy u uất, cô cưỡi chiếc xe điện công cộng đến nhà mục tiêu nhiệm vụ. Sau khi dừng lại, cô gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra.

Trước mắt là một thiếu niên với dáng vẻ sạch sẽ đến mức tuyệt đối, trên người toát ra một luồng khí lạnh nhàn nhạt.

Hắn ta cúi đầu, mái tóc đen dày xõa xuống che lấp đôi mày. Dưới ánh nắng, từng sợi tóc ánh lên một vòng sáng óng ánh tuyệt đẹp.

“Tiểu Kỳ, em đến rồi.”

Ngay khi nhìn thấy người trước mặt, vẻ mặt của cô gái lập tức thay đổi.

Cô cụp mắt xuống, giọng trở nên dịu dàng: “Xin lỗi nhé, dạo này bận quá nên không đến thăm anh được. Anh vẫn ổn chứ?”

Thấy người đến là cô, Thẩm Kỳ ngẩn người trong chốc lát: “Anh vẫn ổn.”

Khóe mắt Tô Lộc khẽ liếc vào trong như thể không để ý: “Em vào được chứ?”

“Đây là nhà em mà, muốn vào lúc nào chẳng được, hỏi anh làm gì?”

Nói rồi, Thẩm Kỳ nghiêng người nhường đường.

Hiếm khi thấy hắn ta rót cho cô một tách trà rồi đặt lên bàn đối diện.

“Em… Cảm ơn Tiểu Kỳ!” Tô Lộc thoáng sửng sốt, thậm chí hơi ngạc nhiên.

Trong ký ức, mỗi lần cô đến Thẩm Kỳ đều lạnh nhạt, chẳng buồn nói một lời. Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động làm điều gì đó cho cô.

“Tô Tô, anh…”

Thẩm Kỳ ngập ngừng, như không đành lòng mở miệng. Hắn ta không quen với việc mở lời vay tiền, cảm giác chẳng khác gì đi ăn xin.

Tô Lộc giả vờ không hiểu, khẽ nhướng mày: “Hửm?”

“Em biết anh yêu hội họa mà, anh muốn đi xem triển lãm có được không?”

“Anh đi đi, chỉ cần là điều anh muốn, em đều ủng hộ hết.”

Tô Lộc nhẹ nhàng đáp, giọng mềm mại dịu dàng đến mức không thể dịu hơn được nữa.

“…”

“Nhưng vé khó mua lắm, mà giá lại cao. Anh không biết phải xoay xở thế nào.”

Động tác của Tô Lộc khựng lại, cô rút từ túi áo ra một xấp tiền dày cộp, run rẩy đưa tới.

“Anh cầm tạm chỗ này trước đi, nếu không đủ thì nói em, em sẽ tìm cách xoay thêm.”

Giọng cô chứa đầy quan tâm, nhưng trong lòng thì nước mắt giàn giụa. Cô gói ghém cẩn thận, nhét tiền vào tay Thẩm Kỳ, chỗ đó chắc cũng phải hơn mười triệu.

Tô Lộc cảm thấy tim mình đang rỉ máu từng giọt.

Đồng tử Thẩm Kỳ co lại, ánh mắt trở nên phức tạp: “Sao em có nhiều tiền thế?”

“Em làm ba công việc liền trong tháng này mới tích được đấy. Tuy hơi cực, nhưng nếu là vì anh, em thấy đáng.”

Cô cười khẽ, vẻ mặt thản nhiên, cứ như đống tiền vừa rồi chẳng là gì. Tay cô đưa lên xoa nhẹ mái tóc rối bù của thiếu niên trước mặt.

Thẩm Kỳ vốn định né tránh, nhưng ngay khoảnh khắc định quay đi, ánh mắt hắn ta chợt khựng lại.

Một vết sẹo nhức nhối đập thẳng vào tầm mắt.

Hắn ta chộp lấy tay cô, kéo cao tay áo đang che đi phần cổ tay, để lộ hàng loạt vết thương chi chít.

Có vết đã cũ mờ nhạt, có cái lại còn đỏ ửng như mới đây.

Đôi mắt vốn vô cảm chợt trở nên u tối, hắn ta nghiến răng, gằn từng chữ: “Mấy vết này là sao? Sao tay em lại thành ra thế này hả?”