“Không có tiền thì nói với tôi làm gì? Bản thân tôi còn nghèo đến mức chẳng đủ ăn đây này. Tay chân anh lành lặn, lại đi đòi tiền tôi? Tôi là mẹ anh chắc?”
“Đúng là cuộc đời lắm chuyện quái đản. Người bó chân thì gặp rồi, chứ bó cả não thế này thì đúng là lần đầu tiên.”
Chửi xong một tràng, cô lập tức cúp máy không chút do dự.
Từ “tiền” đối với cô chính là điều cấm kỵ, bất kỳ ai cũng đừng hòng moi ra được dù chỉ một xu.
Kiếp trước cô chết vì nghèo nên mới bước chân vào con đường xuyên nhanh. Đời này tiền bạc đã thành chấp niệm của cô, chỉ khi túi đầy ví nặng thì lòng mới thấy yên tâm.
[Ừm, ký chủ à! Thực ra người vừa nãy cũng là một trong các mục tiêu nhiệm vụ…]
"Cái gì cơ?"
Tô Lộc sững sờ: "Đối tượng nhiệm vụ của tôi không phải Tần Lạc sao? Sao tự dưng lại lòi thêm một người nữa?"
Theo cô được biết, thân phận hiện tại của cô là vai nữ phụ độc ác trong cuốn “Ánh trăng sáng của học bá cục súc”, là cô bạn cùng bàn si mê nam chính.
Cô chỉ cần đảm nhiệm đúng vai trò bị phản bội rồi vì yêu sinh hận mà bày trò hãm hại nữ chính khi cô ta trở về nước, xong xuôi là có thể nghỉ hưu.
[Thế giới này được hợp thành từ bốn quyển sách, nghĩa là có bốn nam chính. Ký chủ phải thu thập đầy đủ giá trị cốt truyện của họ.]
"Má ơi!" Tô Lộc không nhịn được mà văng tục.
…
Bên kia điện thoại, thiếu niên trong phòng vẽ chợt trầm mặc chau mày. Vẻ u ám toát ra từ người hắn ta lại tạo nên một nét cuốn hút kỳ lạ, như bước ra từ trang truyện tranh.
Hắn ta ngồi đơ ra tại chỗ, không ngờ mình lại bị cúp máy, còn bị đối xử thẳng tay đến vậy.
Trong trí nhớ của hắn ta, cô luôn là người hết lòng vì hắn ta, dù bị hắn ta ghét bỏ hay tổn thương thì hôm sau vẫn quay lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lần này là lần đầu tiên hắn ta bị cắt đứt cuộc gọi một cách dứt khoát như vậy.
Quá quyết liệt, đến mức khiến hắn ta gần như không tin nổi đó là cùng một người.
Không cam lòng, hắn ta lại gọi thêm lần nữa.
Lần này giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia dịu dàng hẳn: “Là Tiểu Kỳ à? Vừa rồi bạn em lỡ nghe máy, cậu ấy nóng tính, chắc không nói gì quá đáng chứ?”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Tô Lộc vang lên, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt vô cảm lúc này. Bàn tay cầm chặt tay lái chiếc xe điện phát ra tiếng “rắc” nứt nẻ.
“Không, không có.” Thấy đúng là cô gái quen thuộc kia, Thẩm Kỳ mới thở phào.
Hắn ta thầm nghĩ, đúng là không thể nào có người đổi tính nhanh đến vậy. May quá, không phải cô ấy. Nếu là người vừa rồi thì đúng là đáng sợ thật.
Hắn ta hơi bối rối, vành tai đỏ lên.
“Tô Tô, anh… Em biết đấy, anh thích hội họa. Triển lãm mới của thầy “Nại Hàn” sắp khai mạc rồi, nhưng mà anh…”
Tô Lộc: “…”
“Em hiểu rồi. Chờ em chút, em tới ngay!” Khuôn mặt cô khựng lại một thoáng, sau đó cúp máy cái rụp.
[Ký chủ, hắn ta chính là nam chính trong truyện “Bảo vật trong tay của họa sĩ lạnh lùng”. Để tiếp cận nữ thần trong lòng, hắn ta không ngại giẫm lên nguyên chủ mà leo lên.]
[Đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ thế, thực chất hắn ta cực kỳ thủ đoạn!]
Trong nguyên tác, Thẩm Kỳ lợi dụng sự lương thiện của nguyên chủ. Một mặt xem cô là thế thân, mặt khác dùng cô như cái máy rút tiền khi bản thân còn chưa có chỗ đứng.
Miệng thì ngọt ngào gọi bạn gái, nhưng thực chất là vắt kiệt từng đồng xu cô có. Đến khi không còn gì để lợi dụng, hắn ta đá cô không thương tiếc. Nữ phụ vừa mất tiền vừa mất tình, thảm đến không thể thảm hơn.
"Cái thể loại kịch bản quái quỷ gì thế này?"