Thế Thân Hoàn Hảo Muốn Chia Tay, Nhóm Vai Chính Lại Phát Điên

Chương 5.1: Con gái của tiểu tam, suýt chút nữa bị lộ

Vừa vào tới phòng, Tô Lộc liền đóng sầm cửa lại. Cô thở phào, đưa tay áo quệt đại nước mũi trên mặt.

"Lết được về phòng rồi, đúng là thời nay không có tài thì đến đi ngủ cũng phải dùng tới diễn xuất."

[Chủ nhân, cô không sao chứ?]

"Không sao, sao tôi lại có chuyện gì được?"

Cô cầm bộ đồ sạch bước vào phòng tắm, giọng tỉnh bơ: "Những lời kiểu đó tôi nghe mãi rồi, nếu yếu đuối thì sao sống nổi đến bây giờ? Hơn nữa, hắn ta là ai chứ? Một gã khốn nạn, một tên rác rưởi, lấy gì so với tôi? Suốt ngày sủa ầm trời, tôi việc gì phải so đo với loại đó?"

[Chủ nhân nghĩ được như thế là tốt.]

Hệ thống hóa thân thành một đôi tay ảo nhỏ, khẽ lau mồ hôi trán, nhưng dĩ nhiên là mồ hôi tưởng tượng.

Đúng là, xưa nay chủ nhân của nó lạc quan không ai bằng, bị nói vài câu đã gục thì đâu còn là Tô Lộc nữa.

Tắm xong, cô bước đến trước gương. Trong gương là một gương mặt vừa thuần khiết vừa có nét quyến rũ, đuôi mắt hơi cong tạo cảm giác mê hoặc nhẹ. Đôi mắt sâu như mặt nước trong, đôi môi chúm chím hé mở như mời gọi. Làn da trắng mịn lộ ra nơi bờ vai, eo thon nhỏ đến mức một vòng tay cũng đủ ôm trọn.

"Chả trách bị chửi là hồ ly tinh, nhìn mặt thôi cũng thấy tim ngứa ngáy rồi. Mỗi tội cái mái ngố phía trước đúng là dìm hàng thật."

Tô Lộc ngắm kỹ khuôn mặt mình trong gương, càng nhìn càng thấy giống hệt gương mặt khi còn ở thế giới cũ. Nếu bỏ mái ngố ra thì nét tương đồng với nữ chính lập tức giảm mạnh, nhưng đổi lại lại mang nét riêng không lẫn vào đâu được.

Đẹp kiểu gợi cảm nhưng không lố, ngây thơ mà không giả tạo, chuẩn gu "mèo con" chính hiệu. Còn cái kiểu tóc kia thì lại là bản sao hoàn hảo của nữ chính.

Nữ chính thích mặc váy trắng, nguyên chủ cũng mặc váy trắng. Nữ chính để tóc mái kiểu Pháp, nguyên chủ cũng cắt mái y hệt theo lời anh trai xúi giục. Nhưng sai thì vẫn là sai, bắt chước thế chỉ càng khiến bản gốc thêm nổi bật, còn bản sao trở nên rẻ tiền hơn bao giờ hết.

[Chủ nhân định đổi kiểu tóc à?]

"Không đổi đâu, đổi làm gì?"

Cô buông mái xuống: "Đổi kiểu mất cả đống tiền, vài trăm bạc cũng đủ cho mấy ngày công của tôi rồi. Chúng ta đến đây để đi theo kịch bản, chỉ cần không làm gì quá giới hạn là được.”

[Nhưng nếu cứ theo nguyên kịch bản thì kiểu gì cũng sẽ lặp lại kết cục cũ thôi. Tôi nghĩ ta có thể chỉnh nhẹ kịch bản trong mức cho phép, ít ra cũng đỡ chết thảm.]

"Cho nên phải tranh thủ lúc còn là nữ phụ, kiếm đủ tiền rồi biến!"

Cô lấy máy sấy bắt đầu hong tóc: "Chỉ cần có tiền, mấy cái kết cục thảm khốc chẳng là gì. Nữ phụ khổ vì bị phong sát, không xin được việc mới phải lang thang đầu đường xó chợ. Tôi mà có tiền rồi, sợ gì không có việc làm?"

Tô Lộc tự cổ vũ mình: "Đi làm là đỉnh cao nhân loại, dân đi làm là dân có giá!"

Hệ thống: [...]

Thôi, mệt mỏi quá!

[Khi chủ nhân chỉ nghĩ đến kiếm tiền thì phải làm sao?]

Hệ thống nghiêm túc lên tiếng: [Còn một điều nữa cô nhất định phải nhớ.]

"Nói đi."

[Trước khi hoàn thành cốt truyện của các nam chính, tuyệt đối không được để ai phát hiện cô chính là kẻ từng bám theo họ. Bằng không, nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại.]

"Biết rồi."

Không cần nhắc, cô cũng thừa hiểu. Trong hai tuyến truyện chính, một là "Họa sĩ", hai là "Anh trai", nhân vật nữ phụ trong mắt người ngoài là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Trong truyện "Họa sĩ", cô là trẻ mồ côi, phải đi làm thêm sống qua ngày. Còn trong truyện "Anh trai", tuy không được yêu thương nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô.

Mà nếu bị phát hiện hai thân phận này là một, thì toang thật sự rồi.