“Ngươi bị chập mạch à?” Con rồng tím kia rõ ràng nóng tính, vừa hé miệng đã gầm lên một câu thô lỗ: “Ngươi mở miệng ra là đòi ta trả máu, vậy sao không xin luôn vài miếng gan rồng của ta đi cho đủ bộ?”
Bắc Minh Ảnh khẽ gật đầu: “Nếu ngươi tình nguyện đưa, bản quân tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng máu rồng... dù chỉ một giọt cũng không thể thiếu.”
Quân Vân Khanh đứng bên cạnh nghe vậy suýt nữa bật cười thành tiếng. Nếu không phải tình hình lúc này căng thẳng, nàng thật sự đã phá lên cười rồi. Người đàn ông này đúng là không biết sợ trời đất là gì, cố tình chọc tức người ta tới cùng mà chẳng màng hậu quả. Nàng không tin hắn không hiểu hàm ý trong lời nói của Ngao Thịnh, chỉ là giả vờ không nghe ra để ép người ta phải tự thừa nhận mà thôi.
Thực ra, Quân Vân Khanh không biết, Bắc Minh Ảnh vốn không quen nói chuyện đàng hoàng với những kẻ hắn không ưa.
Tu La Đế Quân đến từ phương Đông Thiên Vực, lời hắn nói ra như vàng đá, đã hứa là nhất định giữ lời. Hắn chưa từng quen nhân nhượng, cũng chưa từng chấp nhận ai uy hϊếp.
“Bắc Minh Ảnh!” Ngao Thịnh giận đến mức cả chòm râu cũng run bần bật, long trảo chỉ thẳng về phía hắn, run rẩy hồi lâu cũng không thốt được câu nào.
“Đừng tưởng ta không dám động đến ngươi! Đây là Thiên Diễn đại lục, cách xa thập phương thiên vực hàng trăm ngàn dặm! Cho dù thực lực ngươi có cao đến đâu, ở đây cũng bị áp chế bởi quy tắc đại lục, cùng lắm chỉ duy trì được cảnh giới Huyền Vương mà thôi! Còn ta thì khác, nơi này chính là đất mẹ của ta, tại đây ta có thể phát huy toàn bộ sức mạnh, muốn đè ép ngươi cũng không phải là chuyện khó! Đừng để ta nổi giận…”
“Ngươi nổi giận thì sao?” Giọng nói của Bắc Minh Ảnh chợt trầm xuống, lạnh lẽo đến mức như thể có thể đóng băng vạn vật: “Kẻ muốn lấy mạng ta không thiếu, nhưng chỉ với ngươi… còn chưa đủ tư cách. Nếu ngươi không muốn đưa, vậy bản quân sẽ tự mình lấy!”
Dứt lời, hắn bất ngờ ra tay. Chỉ thấy tay áo phất lên, một luồng sáng xanh thẫm bay vυ't ra khỏi tay, xoay chuyển trong không rồi hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén. Thân kiếm rộng hai tấc, dài ba thước ba, vừa xuất hiện liền kéo theo tiếng gió rít gào, khiến cả trời đất rung chuyển, tựa như lôi thần giáng thế.
“Phá Hư Trảm!”
Giọng nói lạnh như băng thốt ra, gió bốn phương lập tức nổi lên, mây đen cuộn trào, linh khí trong trời đất như bị đun sôi, dữ dội tuôn trào từ bốn phương tám hướng.
Ngón tay thon dài khẽ động, trường kiếm vung lên, không gian như bị xé toạc thành hai nửa. Dọc đường kiếm quét qua, từng vết rách nhỏ như mạng nhện hiện lên, khiến không trung méo mó, run rẩy dữ dội.
Không ngờ Bắc Minh Ảnh lại ra tay thật, hơn nữa còn ra tay nhanh đến mức Ngao Thịnh chưa kịp nói hết lời đã phải vội vàng tránh né trong dáng vẻ vô cùng lúng túng.
“Oành!”
Luồng kiếm khí xuyên qua rừng cây, khiến vô số thân gỗ vỡ tan, núi đồi chấn động, mặt đất nứt toác, sông suối cuộn ngược dòng. Cả cánh rừng rậm lập tức biến thành một mảnh hỗn độn hoang tàn, cây cối tan tành như bụi phấn!
Luồng dư chấn đầu tiên lại lao thẳng về phía Quân Vân Khanh. May mắn thay, quỹ đạo kiếm khí hơi lệch, chỉ sượt qua đỉnh đầu nàng, bay về phía xa. Nàng giật bắn người, lạnh toát mồ hôi!
Trời ơi, nếu còn một chiêu như vậy nữa, e rằng hồn nàng cũng bay luôn mất rồi! Hai kẻ này không tìm đâu ra chỗ khác để đánh nhau, cứ phải chọn đúng chỗ nàng đang đứng mới chịu sao?
Lẽ nào hôm nay thật sự phải bỏ mạng nơi đây?
Trong lòng Quân Vân Khanh dâng lên một bụng oán khí. Rõ ràng chỉ là một tai nạn máy bay, vậy mà không hiểu vì sao nàng lại bị kéo xuyên không vào thế giới quái lạ này! Xuyên đến đâu không xuyên, lại nhập vào thân xác của một phế vật! Đã là phế vật còn đỡ, ai ngờ lại còn vô duyên vô cớ gặp phải hai tên biếи ŧɦái đang đánh nhau dữ dội!
Không phải thật sự ông trời muốn chơi nàng đấy chứ?
Còn đang oán trách, thì lại một đợt công kích nữa bay tới. Lần này là ba luồng sấm sét màu xanh lơ, to bằng cái đầu người, sáng loáng như dao sắc, mang theo khí tức chết chóc đánh mạnh xuống cách nàng khoảng trăm bước!
“Oành!” Mặt đất chấn động dữ dội, hàng chục thân cây đại thụ bị bốc gốc, vụn gỗ và lá bay tung tóe khắp nơi. Một vùng đất lớn bị xé toạc, hồ quang bắn tung như rồng điên gào thét, khung cảnh hỗn loạn đến cực độ.