“Lại đây nào, đại miêu! Tới bắt ta đi! Ối chà chà, sao động tác của ngươi chậm chạp thế hả? Ăn no quá rồi à? Một thân đầy mỡ như thế mà cũng dám tự nhận là hổ? Ta thấy gọi là ‘heo’ còn hợp hơn đấy. Kim Chử Liêu Nha Heo, nghe cũng khá đấy nhỉ!”
Quân Vân Khanh linh hoạt chuyền người trên những thân cây cao lớn, thoắt ẩn thoắt hiện giữa khu rừng rậm rạp. Nàng vừa né đòn tấn công của Kim Chử Liêu Nha Hổ, vừa không ngừng buông lời trêu chọc. Thỉnh thoảng, nhân lúc con thú sơ hở, nàng lại đột ngột tặng cho nó một đòn.
Thảm nhất vẫn là con hổ kia. Nó rượt theo nàng đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đâm sầm vào không biết bao nhiêu cây cổ thụ, đầu óc choáng váng, vậy mà vẫn không sao bắt được nàng, dù chỉ là chạm nhẹ vào vạt áo. Lại còn bị nàng lôi bộ lông bóng mượt ra mà kéo, mà túm, chẳng bao lâu đã lộ ra từng mảng lông xơ xác, chẳng còn chút oai phong.
Bị giễu cợt đến mức ấy, quả thực đã là nhẫn nhịn lắm rồi.
Cái gì mà Kim Chử Liêu Nha Heo? Rõ ràng là ngươi mới là heo!
Kim Chử Liêu Nha Hổ tức đến nỗi muốn phát điên. Nó ngửa đầu gầm vang một tiếng giận dữ, quanh thân bỗng bùng lên một tầng sáng cam chói mắt. Bốn chân đổi tư thế, hai chân trước giơ lên như người đứng thẳng, móng vuốt hạ xuống dữ dội.
Xoẹt xoẹt!
Hai luồng sáng cam sắc bén như lưỡi dao xé toạc không khí, một đạo lao thẳng về phía thân cây nơi Quân Vân Khanh đang đứng, đạo còn lại quét về cây bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc Kim Chử Liêu Nha Hổ giơ vuốt, trong lòng Quân Vân Khanh đã dấy lên cảm giác cảnh báo. Nhiều năm lăn lộn giữa lằn ranh sống chết giúp nàng phản ứng cực nhanh. Vừa thấy ánh sáng lóe lên, nàng đã kịp buông tay, nhảy vυ't sang cây bên phải.
“Ầm!”
Nàng vừa rời đi thì thân cây cũ đã bị luồng sáng kia đánh nát, gãy đôi trong chớp mắt.
Nhưng nàng chưa kịp đứng vững, nguy hiểm tiếp theo đã ập đến. Con hổ cố ý đẩy nàng vào chỗ chết, húc thẳng vào thân cây bên phải, khiến nó đổ sập. Nàng buộc phải nhảy khỏi cây, rơi thẳng xuống đất. Kim Chử Liêu Nha Hổ lập tức nhào tới, há to miệng, chực chờ đớp lấy nàng.
“Đồ súc sinh gian xảo!” Quân Vân Khanh cười lạnh một tiếng: “Muốn chơi trò hiểm thế này thì đừng trách ta không khách khí. Ngươi đã dùng huyền khí trước rồi, vậy thì cũng đừng trách ta ra tay.”
Dứt lời, nàng giơ tay phải lên, kẹp ngón trỏ với ngón cái, đưa lên miệng huýt một tràng còi dài.
Tiếng huýt vang lên sắc nhọn, âm thanh ban đầu cao vυ't, rồi trầm dần, kéo dài dai dẳng như tiếng oán hờn văng vẳng từ cõi u linh. Âm điệu ấy khiến người nghe rợn tóc gáy, khó chịu đến mức chỉ muốn bịt chặt tai lại.
Đây là một trong những chiêu thức của Vô Âm Môn – Hỗn Loạn Chi Âm, dùng những nốt âm đối lập để gây rối loạn thần trí, phối hợp với Thiên Âm Chân Linh Quyết, đủ khiến đối thủ trong nháy mắt tê liệt.
Dù lúc này nàng chưa thể vận công, nhưng chỉ riêng tiếng huýt cũng đủ làm Kim Chử Liêu Nha Hổ khựng lại một nhịp.
Chỉ cần một giây ấy!
Vừa đủ để nàng tiếp đất an toàn, xoay người lao vυ't về phía một thân cây khác.
“Grào!” Kim Chử Liêu Nha Hổ gầm lên điên cuồng. Nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết đã bị trêu đến phát khùng, móng vuốt đào tung cả mặt đất để trút giận.
Quân Vân Khanh vốn định buông thêm vài câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng chưa kịp mở miệng thì…
Ầm… Ầm… Ầm…
Một âm thanh rung chuyển vang lên từ phía xa, đất dưới chân run lên bần bật, cây cối nghiêng ngả, tiếng gió rít gào trong tai.
Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống. Vừa ngẩng đầu, một luồng áp lực kinh hoàng như núi lở đổ ập xuống, đè nặng cả không gian.
Thân thể nàng cứng đờ, lập tức rơi thẳng từ trên cây xuống mặt đất.
Kim Chử Liêu Nha Hổ cũng chịu không nổi, rên lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ rạp xuống, đuôi cụp chặt, run lẩy bẩy.
Áp lực càng lúc càng lớn, gió ngừng thổi, tiếng chim rừng cũng im bặt, không khí như đông cứng lại.
Quân Vân Khanh nghiến răng chịu đựng, toàn thân run lên từng đợt, cổ họng nghẹn ứ khó thở. Nhưng nàng vẫn cố gắng gồng mình, cắn mạnh vào môi để giữ tỉnh táo. Ở nơi rừng sâu đầy rẫy hung thú như thế này, nếu ngất đi, chắc chắn là chết không kịp ngáp.
Giữa màn sương dày đặc, một bóng đen khổng lồ từ từ hiện ra. Ánh mắt nàng mở to đến cực điểm.
Là… rồng?
Không phải thằn lằn khổng lồ trong truyền thuyết, mà là chân long chính hiệu. Thân dài hàng trăm trượng, vảy tím óng ánh, quanh thân lượn lờ sấm chớp.
Nếu không phải không nhúc nhích nổi, nàng thật sự muốn tự véo mình một cái để xác nhận xem có phải đang nằm mơ hay không.
Toàn thân nàng run lên, từng tế bào đều căng thẳng đến cực hạn.
Thì ra trên đời thật sự có rồng.
Không khí quanh nàng như bị rút sạch. Bên cạnh, Kim Chử Liêu Nha Hổ sợ đến bất tỉnh, thân mình co rúm lại, thảm thương đến đáng thương.
Quân Vân Khanh cắn răng giữ mình tỉnh táo, tay siết chặt đến bật máu.
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên giữa không trung:
“Bắc Minh Ảnh! Ngươi truy đuổi ta suốt mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc là muốn gì?”
Nàng bấy giờ mới phát hiện, trên lưng con rồng kia có một nam tử đang đứng thẳng!
Thì ra con rồng này cũng đang bị đuổi gϊếŧ.
Nam tử đó khoác trên mình hắc bào thêu chỉ vàng, tay áo rộng phất phơ trong gió, dáng người thẳng tắp, khí thế cao ngạo. Mặc cho sấm chớp cuồn cuộn xung quanh, từng sợi tóc dài buông xuống bên hông vẫn gọn gàng, y phục không một nếp nhăn.
Ánh sáng tím nhàn nhạt bao phủ lấy hắn, uy áp vô hình lan ra, va chạm cùng luồng lôi điện trên thân rồng, tạo thành thế giằng co giữa hai luồng uy lực lớn. Nam tử đứng vững giữa trời đất, phong thái tựa vương giả trên ngai vàng, giọng nói thản nhiên mà kiêu ngạo:
“Ngạo Thịnh, bản quân đã nói rồi yêu cầu của ta, ngươi không thể từ chối.”