Hoàn Khố Nhạc Phi: Quỷ Đế Chí Tôn Sủng Thê Như Mệnh

Chương 3: Xuyên Thật Rồi Sao?

Đau… đau quá…

Ý thức vừa mới khôi phục, toàn thân Quân Vân Khanh lập tức chìm trong cơn đau tưởng như từng thớ thịt đều bị xé toạc. Từ đầu đến chân, chỗ nào cũng đau nhức rã rời, giống như đã bị xe ngựa cán qua vài lượt, xương cốt vỡ nát, khí huyết tê dại, cơ hồ không thể nhúc nhích.

Chưa kịp lấy lại tinh thần sau cơn đau thể xác, một cơn đau đầu như muốn nứt toác óc bất ngờ ập đến, dữ dội đến mức nàng chỉ có thể ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, nghiến răng bật ra từng tiếng rêи ɾỉ:

“Khốn thật…”

Đau đớn cuồn cuộn như sóng lớn, không cho nàng lấy một giây thở dốc. Nhưng trong cơn đau ấy, một luồng ký ức xa lạ lại bất ngờ ùa vào, lấp đầy đầu óc nàng.

Nàng sững người.

Ký ức của một thiếu nữ khác — một người hoàn toàn xa lạ, nhưng lại trùng tên trùng họ với nàng.

Quân Vân Khanh.

Đại tiểu thư Huyết Thương Hầu phủ của Đông Viêm quốc, người thừa kế duy nhất của dòng chính, vậy mà lại mang danh phế vật. Yếu đuối, tự ti, si mê Tam hoàng tử Lăng Phi Mặc đến mức dốc hết tín vật bảo mệnh mà mẫu thân để lại — Kim Lệnh Tiễn, chỉ để cầu xin một tờ hôn ước.

Lăng Phi Mặc, thiên chi kiêu tử, chưa đầy hai mươi tuổi đã là lục phẩm Huyền Tướng, được Đông Viêm hoàng đế hết mực sủng ái, phong thái xuất chúng, khiến bao thiếu nữ thế gia say mê ngưỡng mộ.

Hôn ước vừa công bố, cả kinh thành rúng động. Không biết bao nhiêu thiếu nữ thầm oán hận Quân Vân Khanh, cho rằng nàng dùng thủ đoạn hèn hạ mới đoạt được Tam hoàng tử.

Từ ngày ấy, nàng chịu đủ mọi sỉ nhục, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chèn ép. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc là, thiếu nữ yếu đuối kia lại cắn răng nhẫn nhịn tất cả, vẫn cố chấp giữ lấy hôn ước ấy, từng câu từng chữ kiên quyết: trừ phi nàng chết, nếu không tuyệt đối không buông tay.

Một mảnh si tâm, mù quáng đến mức đáng thương.

Quân Vân Khanh thầm cười lạnh. Trong lòng không biết là giễu cợt hay thương hại:

“Ngươi gọi đó là chấp nhất? Ta thấy là ngu muội thì đúng hơn.”

Tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người. Một mình cố chấp thì được ích gì? Huống chi, trong những ký ức tràn đến, không ít lần nàng bị người ta nhục mạ ngay trước mặt Tam hoàng tử, vậy mà hắn chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, chưa từng nói giúp nửa câu.

Loại đàn ông như thế, cho dù có anh tuấn tài giỏi đến đâu, cũng chẳng đáng giá bằng một món đồ trang trí.

Ít nhất, đồ trang trí còn có thể ném cho hả giận.

Càng nghĩ, nàng càng thấy tức. Đến đoạn Quân Vân Khanh bị Mộ Minh Dịch lừa gạt, đẩy vào sâu trong Phi Nguyệt Chi Sâm, mang trên lưng tội danh trộm Tam Dương Kim Bếp Lò, nàng suýt nữa nhảy dựng lên:

“Ngươi là đại tiểu thư Huyết Thương Hầu phủ, là người thừa kế duy nhất, cho dù không thể tu luyện thì cũng đâu phải để mặc cho Khang vương phủ vu oan giá họa? Nếu ngươi không lấy, sao phải chạy trốn? Chạy chẳng phải là thừa nhận rồi sao?”

Nàng nghiến răng, tức đến run người. Đáng giận hơn là tên Mộ Minh Dịch kia, vừa nhìn đã thấy có vấn đề. Ánh mắt lấm lét, lời nói lập lờ, còn cố tình dụ nàng vào đường chết. Nếu thực sự muốn bảo vệ, hắn phải đưa nàng trở về đối chất, chứ sao lại ép nàng chạy vào rừng sâu?

Phản bội.

Thứ nàng hận nhất trên đời chính là phản bội.

Năm xưa, Mộ Minh Dịch chỉ là một đứa ăn mày đầu đường, vì ăn cắp một cái bánh mà suýt bị đánh chết. Chính Quân Vân Khanh đã ra tay cứu hắn. Ân cứu mạng còn chưa trả, vậy mà hắn lại trở mặt, đẩy ân nhân vào chỗ chết.

“Loại tiện nhân đó, nếu để ta gặp được, nhất định ta sẽ đánh hắn đến khi không dám ngẩng đầu!” Nghĩ đến đây, Quân Vân Khanh giận đến nỗi cả người run lên. Một thân phận cao quý như thế, vậy mà để chó mèo tùy tiện chà đạp, đúng là ngu ngốc đến khó tin.

Nàng ôm đầu, thở dài bất lực:

“Nếu không phải vì máy bay gặp nạn, ta cũng đâu rơi vào bước này…”

Nghĩ đến đó, nàng bỗng sững lại:

“Không đúng! Máy bay nổ mạnh đến vậy, cho dù ta đã tu luyện Thiên Âm Chân Linh Quyết đến tầng ba, cũng tuyệt đối không thể may mắn sống sót! Thế thì… sao ta vẫn còn đây, chỉ là toàn thân đau đớn chứ chưa chết?”

Nàng vội vàng nhìn quanh. Cây cối um tùm, cỏ dại rậm rạp, sương trắng lảng bảng giữa không gian u ám, lạnh lẽo đến rợn người. Khung cảnh này, sao mà quen thuộc đến thế?

Cuối đầu nhìn lại bản thân, nàng sững sờ.

Là một bộ y phục cổ xưa, làn da trắng mịn, tay chân thon dài, hoàn toàn không phải thân thể từng dày công rèn luyện của nàng. Không có vết chai, cũng chẳng có sẹo.

Chính là thân thể của thiếu nữ trong ký ức kia!

Nàng bàng hoàng:

“Chẳng lẽ… ta đã xuyên qua rồi sao?”

Cả người choáng váng, Quân Vân Khanh ôm đầu, suýt nữa không thở nổi:

“Ông trời… ngươi đùa ta sao? Xuyên thì cũng cho ta xuyên về hiện đại đi! Sao lại ném ta vào cái nơi quỷ quái thế này?”

Nàng còn chưa kịp hưởng thụ căn biệt thự cao cấp mới mua ở Hồng Kông, nam thần hàng xóm còn chưa chào hỏi, nhiệm vụ vẫn đang dang dở… Thế mà bây giờ lại xuyên thành một cô gái yếu đuối, sống dở chết dở trong ký ức kia!

Nàng bật ra một tiếng rên, lòng đầy uất ức.

Ngay lúc ấy, giữa rừng rậm vang lên tiếng gầm dữ dội, sắc bén như đao xé gió.

“Ầm!”

Từ trong bụi rậm, một con mãnh thú toàn thân vàng óng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt lao ra. Chính là Kim Chử Liêu Nha Hổ — hung thú nhị giai!

Vừa trông thấy, Quân Vân Khanh lập tức siết chặt nắm tay:

“Là ngươi… con mãnh thú đã từng một chưởng đánh chết thân thể này.”

Dường như con hổ cũng nhận ra điều gì đó. Nó đứng sững lại một nhịp, rồi gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía nàng.

Ánh mắt nàng bỗng lạnh lẽo. Đúng lúc đang bực bội, vừa hay có chỗ phát tiết!

Thân hình nàng nhẹ nhàng lướt qua một thân cây, tránh đòn tấn công đầu tiên. Dù khớp xương vẫn còn đau nhức, nhưng nàng không hề do dự. Mượn lực từ thân cây, nàng bật người lên cao, đáp thẳng lên lưng mãnh thú, hai tay túm lấy tai nó kéo mạnh.

“Grào!” Kim Chử Liêu Nha Hổ đau đớn gầm lên, vung móng vuốt muốn ngoạm lại. Nhưng nàng đã nhanh chóng nhảy vọt lên, bám trở lại cành cây.

Chờ nó vừa quay đầu, nàng lại phóng xuống như cắt, không để nó có thời gian phản ứng.

Dựa vào thân pháp linh hoạt, nàng di chuyển giữa những tán cây như bóng ma, vừa né tránh vừa từng bước công kích vào điểm yếu của mãnh thú.

Nếu có ai đi ngang qua lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến sững người: một con hung thú nhị giai khiến cả huyền sư phải kiêng dè, vậy mà bị một cô gái tay không đùa giỡn, xoay vòng đến mức chật vật không chống đỡ nổi.

Một người một thú, truy đuổi giữa rừng sâu, từng bước tiến sâu hơn vào Phi Nguyệt Chi Sâm…