Mộ Minh Dịch đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng Quân Vân Khanh đang khuất dần vào rừng sâu. Trong đôi mắt ấy thoáng lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh, hắn khẽ thở dài, thu lại mọi cảm xúc, tự nhủ trong lòng:
“Đại tiểu thư, xin đừng trách ta. Là do ngươi không thể ngưng tụ huyền khí, không có năng lực tự bảo vệ mình. Ta không thể cả đời làm hộ vệ cho một kẻ yếu đuối, vô dụng. Ta không muốn mãi mãi chỉ là một hộ vệ vô danh.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng, cương quyết hơn bao giờ hết.
Ở Thiên Diễn đại lục này, nơi thực lực là tất cả, không có sức mạnh, dù ngươi có là người thừa kế duy nhất của Huyết Thương Hầu phủ thì cũng chỉ là kẻ thấp hèn bị người khác chà đạp. Với thân phận hộ vệ như hắn, nếu muốn đổi mệnh, muốn vươn lên, chỉ còn cách bất chấp mọi thủ đoạn, gạt bỏ lương tâm.
Hắn cắn chặt răng, lòng thầm nghĩ:
“Đại tiểu thư, hôm nay ta lợi dụng tính mạng của ngươi. Nhưng nếu có một ngày ta đạt được thành tựu, ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi, báo đáp tất cả.”
Giấu đi tia lạnh lẽo trong mắt, Mộ Minh Dịch nhìn sang Lăng Tuyết Nhu, giọng điệu bình thản:
“Tam tiểu thư, việc người nhờ ta đã làm xong. Còn Tam Dương Kim Bếp Lò...”
“Là của ngươi.” Lăng Tuyết Nhu phất tay thản nhiên nói: “Chuyện này ta sẽ báo lại với Thanh Vận Quận chúa. Phía Khang Vương gia, nàng ấy sẽ tự mình giải quyết."
Nói đến đây, giọng nàng bỗng trở nên lạnh băng: "Còn về cái chết của Quân Vân Khanh, ngươi cũng biết phải nói thế nào rồi chứ?”
Mộ Minh Dịch gật đầu, giọng đều đều đáp:
“Đại tiểu thư vì ghen ghét Thanh Vận Quận chúa quá thân thiết với Tam Hoàng tử nên đã lén trộm tam dương kim bếp lò để hả giận. Sau khi bị phát hiện, nàng ta đã hoảng loạn bỏ trống và lạc vào vùng sâu Phi Nguyệt Chi Sâm.”
Lăng Tuyết Nhu hài lòng gật đầu, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
“Còn ngươi thì sao? Nếu người khác truy hỏi ngươi, ngươi định trả lời thế nào? Ngươi đừng quên, ngươi là hộ vệ thân cận nhất của Quân Vân Khanh, từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, tình cảm chẳng khác gì huynh muội. Dù nàng đi đâu, nhất định cũng phải mang theo ngươi.”
“Tam tiểu thư cứ yên tâm.” Mộ Minh Dịch bình tĩnh đáp: “Ta sẽ tìm một con yêu thú cấp hai để đấu một trận, khiến bản thân mình đầy thương tích. Sau đó quay về báo lại rằng vì lo bảo vệ đại tiểu thư nên ta bị lạc, đến khi phát hiện nàng mất tích thì đã quá muộn. Không thể bảo vệ được đại tiểu thư an toàn, ta sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
Lăng Tuyết Nhu bật cười khẽ, tiếng cười lanh lảnh vang vọng giữa rừng cây:
“Mộ Minh Dịch, đúng là ta đã nhìn lầm ngươi trước đây. Ngươi hại Quân Vân Khanh chết mà còn có thể nhận được danh tiếng trung nghĩa. Không biết nếu nàng biết chuyện này sau khi chết, khuôn mặt nàng sẽ lộ ra biểu cảm thế nào nhỉ?”
…
Trong lúc đó, Quân Vân Khanh vẫn cắm đầu chạy thục mạng vào sâu trong Phi Nguyệt Chi Sâm, không hề hay biết tất cả những âm mưu đen tối đang nhắm vào mình. Rừng cây um tùm, bóng tối dày đặc, thi thoảng lại vang lên những tiếng gầm gừ rợn người của các loài mãnh thú ẩn nấp.
Nàng cúi đầu, hoảng loạn chạy về phía trước, không dám dừng lại, cũng không dám ngoái nhìn phía sau.
Bất ngờ, một tiếng gầm dữ dội vang lên ngay bên tai:
“Gầm!”
“Aaa!” Quân Vân Khanh hoảng hốt thét lên, lập tức khựng lại.
Trước mặt nàng, một con hổ khổng lồ với bộ lông trắng như tuyết, điểm những vằn vàng chói mắt, đang đứng sừng sững. Thân hình nó uy mãnh, hai chiếc răng nanh dài nhọn ló ra ngoài, móng vuốt to lớn như đao thép cắm sâu xuống đất, gầm gừ đầy đe dọa.
Là Nhị giai hung thú - Kim Chử Liêu Nha Hổ!
Ánh mắt nàng và con hổ giao nhau trong khoảnh khắc. Quân Vân Khanh sững người, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích. Cơn sợ hãi khiến nàng gần như tê liệt, chỉ biết hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không nhận ra hành động đó chẳng khác nào tự dâng mình làm mồi.
“Gầm!” Con hổ gầm lên một tiếng nữa, lao thẳng về phía nàng.
Móng vuốt khổng lồ vung lên, giáng một đòn chí mạng, hất nàng văng mạnh vào một thân cây đại thụ, ngất lịm tại chỗ, hơi thở mong manh đến cực điểm.
Kim Chử Liêu Nha Hổ dừng lại, nghiêng đầu quan sát. Nó thong thả tiến lại gần, dùng móng vuốt thử lay lay thân thể mềm nhũn của nàng. Khi xác nhận rằng Quân Vân Khanh quả thực chỉ là một người thường, không mang huyền khí, con hổ lộ ra vẻ thất vọng, chẳng thèm để tâm thêm mà lững thững quay lưng bỏ đi.
Hung thú loại này đã có linh trí, nếu là thi thể của huyền giả, nó có thể dùng để hấp thu tăng thêm tu vi. Nhưng với người thường, nó cũng hẳng buồn để tâm.
Không biết bao lâu trôi qua, dưới tán cây rậm rạp, thi thể Quân Vân Khanh đột nhiên khẽ nhúc nhích…