Hoàn Khố Nhạc Phi: Quỷ Đế Chí Tôn Sủng Thê Như Mệnh

Chương 2.1: Phản Bội

Thiên Diễn Đại Lục, nơi những dãy núi hùng vĩ nối liền nhau trải dài ngút ngàn, uốn lượn qua đông, tây, nam, bắc, trông xa tựa như một con rồng khổng lồ nằm vắt ngang mặt đất. Trong số đó, Đằng Long Núi Non là dãy núi cổ nổi tiếng nhất, hiểm trở và nguy nga, kéo dài vô tận như chẳng có điểm dừng.

Dãy Đằng Long bắt đầu từ Đông Viêm Quốc, lượn qua Bắc Hãn Quốc, Nam Uyển Quốc và kết thúc ở Tây Lương Quốc. Đây là mạch núi chính của đại lục, ngoài ra còn có hàng ngàn nhánh núi nhỏ khác rải rác khắp nơi.

Không chỉ nổi danh nhờ cảnh sắc tráng lệ, Đằng Long Núi Non còn là vùng đất đầy hiểm nguy. Nơi đây chứa đựng vô số thiên tài địa bảo, hung thú rình rập khắp chốn, vùng cấm san sát, từng bước đều có thể là tử địa. Ngay cả những cường giả phong hầu nếu bất cẩn một chút cũng khó giữ được mạng sống.

Suốt hàng vạn năm qua, vẫn chưa ai có thể khám phá hết bí ẩn nơi dãy núi này.

Tứ quốc trên đại lục dựa vào mức độ nguy hiểm mà phân chia các vùng cấm thành nhiều cấp bậc khác nhau, để các huyền giả có thể cân nhắc sức mình mà thám hiểm.

Tại Đông Viêm Quốc, đô thành Viêm Dương Thành nối liền với một nhánh núi kéo dài từ phần đầu Đằng Long Núi Non. Nhánh này được gọi là Ngàn Vân Núi Non, thuộc vùng cấm cấp một, nơi các cường giả phong hầu có thể tự do ra vào. Còn bên ngoài Phi Nguyệt Chi Sâm, dù chỉ xếp vào vùng cấm cấp một sơ cấp nhưng vẫn là nơi huyền giả phải cẩn trọng từng bước nếu muốn tiến vào.

Giữa khung cảnh yên bình bên bờ suối trong lành cạnh Phi Nguyệt Chi Sâm, một thiếu nữ mặc áo dài trắng lặng lẽ đứng chờ. Trong ánh mắt nàng thấp thoáng sự bất an, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía lối vào rừng, như đang mong ngóng ai đó.

Nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đứng yên tại chỗ.

Bỗng, tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ lối vào khu rừng. Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, khẽ gọi:

“Phi Mặc ca ca...”

Một giọng nam vang lên, mang theo vẻ vội vàng:

“Đại tiểu thư, là ta.”

Người vừa xuất hiện hoá ra lại là Mộ Minh Dịch – người hộ vệ luôn kề cận nàng từ nhỏ, như một người anh trai thân thiết.

Quân Vân Khanh khựng lại, ánh mắt thoáng hiện nét thất vọng. Giọng nàng trùng xuống, cố nén sự hụt hẫng:

“Mộ đại ca, sao chỉ có mình huynh? Phi Mặc ca ca đâu? Huynh ấy... không chịu đến sao?”

Mộ Minh Dịch hơi sững người, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vội vàng bước tới gần rồi nói:

“Ta không thấy Tam Hoàng Tử đâu cả. Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi! Khang Vương phủ bị mất trộm Tam Dương Kim Bếp Lò, hiện trường lại xuất hiện túi thơm của nàng. Đúng lúc nàng không có mặt ở Hầu phủ, Khang Vương gia đang nổi giận, đã phái người đến bắt nàng rồi.”

Nghe vậy, Quân Vân Khanh hoảng hốt, vội lên tiếng giải thích:

“Không phải ta! Ta không làm chuyện đó! Hôm nay ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời khỏi Phi Nguyệt Chi Sâm! Mộ đại ca, huynh có thể làm chứng cho ta mà!”

Mộ Minh Dịch nhíu mày, thấp giọng đáp:

“Ta chỉ là hộ vệ bên người nàng, Khang Vương gia sẽ không tin lời ta đâu.”

Ngay lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn tiếng quát tháo:

“Bên này!”

Mộ Minh Dịch lập tức đẩy nàng ra sau, giọng khẩn trương:

“Không ổn rồi, chắc chắn là lính của Khang Vương phủ đuổi theo tới đây. Đại tiểu thư, nàng mau chạy đi, tìm một chỗ an toàn để trốn. Ta sẽ ở lại ngăn bọn họ.”

Nói dứt câu, hắn rút kiếm, xông thẳng về phía âm thanh đang đến gần.

Quân Vân Khanh lảo đảo lùi lại, đầu óc rối loạn. Trong cơn hoảng loạn, nàng chỉ biết nghe theo lời Mộ Minh Dịch, vội vã chạy sâu vào bên trong Phi Nguyệt Chi Sâm, chẳng hề hay biết những nguy hiểm chết người đang chờ đợi mình ở đó.

Nàng loạng choạng lao đi, không nhận ra rằng sau lưng mình, Mộ Minh Dịch đã dừng bước, quay người lại. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc hoàng y, cả hai đứng lặng lẽ giữa rừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần vào sâu trong cánh rừng rậm rạp.

Lăng Tuyết Nhu cong môi, nụ cười ác độc nở trên gương mặt xinh đẹp:

“Ha, đúng là phế vật thì vẫn cứ là phế vật! Phi Nguyệt Chi Sâm sâu thẳm đến mức ngay cả cường giả Huyền Tướng cũng không dám tùy tiện bước vào. Một kẻ chẳng thể ngưng tụ nổi huyền khí như nàng ta, chạy vào đó khác nào tự tìm đường chết? Lần này, ta xem thử xem còn ai có thể cứu nàng nữa không.”