Nước Mỹ, Los Angeles. Trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời cao hơn ba trăm mét, một chiếc diều lượn màu đen bất ngờ vυ't lên, lướt bay giữa không trung. Đôi cánh đen bóng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén.
Phía dưới đôi cánh ấy là bóng dáng một cô gái khoác trên mình chiếc váy dài đỏ thắm, mái tóc đen mềm mại tung bay theo gió. Nàng khẽ ngoảnh lại, nụ cười nơi khóe môi vừa ngạo nghễ vừa phóng khoáng, nhan sắc khuynh thành nhưng lại mang theo khí chất ngang tàng đầy thách thức. Thần thái ấy khiến người nhìn vừa kinh ngạc, vừa tức giận đến nghiến răng.
Tiếng quát giận dữ vang lên:
“Quân Vân Khanh! Mau chặn cô ta lại! Không được để tinh phiến rơi vào tay cô ta!”
Lệnh vừa phát ra, cả đội binh lính đồng loạt nâng súng, từng loạt đạn xé gió bay thẳng lên trời, nhắm vào bóng dáng đang lơ lửng trên không.
Quân Vân Khanh lắc đầu, cười nhạt:
“Thật chẳng muốn ra tay với các người đâu.”
Nàng bình tĩnh điều khiển diều lượn, nhẹ nhàng tránh né làn đạn như mưa. Tay còn lại thoăn thoắt thao tác, chỉ trong chớp mắt, một khẩu pháo cầm tay mini đã xuất hiện trong tay nàng. Họng pháo đen ngòm, lạnh lẽo nhắm thẳng về tầng cao nhất của tòa nhà đối diện.
Một binh lính mắt tròn mắt dẹt, hoảng hốt kêu lên:
“Trời ạ! Cô ta định làm gì vậy?”
Một người khác cũng hét lớn, giọng đầy kinh ngạc:
“Cô ta điên rồi sao? Đó là diều lượn chứ không phải phi cơ! Sức phản lực của loại pháo đó chắc chắn sẽ...”
Tiếng nổ long trời lở đất bất ngờ cắt ngang câu nói. Quân Vân Khanh thản nhiên bóp cò, quả tên lửa đỏ rực lao thẳng lên, kéo theo một vệt sáng chói mắt, ầm ầm nổ tung ngay tại tầng thượng của tòa cao ốc. Khói lửa cuồn cuộn bốc lên, tiếng kính vỡ loảng xoảng rơi đầy trời.
Trong làn khói bụi bập bùng, nàng thản nhiên ném khẩu pháo sang một bên, hai tay nắm chắc dây điều khiển, khéo léo lướt qua chướng ngại vật, bay thẳng về phía xa.
Tiếng cười trong trẻo vang vọng giữa không trung, mang theo sự ung dung lẫn vẻ trêu chọc đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Các chú ở Sở Sơn à, nhớ tận hưởng màn pháo hoa miễn phí ta tặng nhé. Không cần cảm ơn đâu.”
Một sĩ quan cao cấp chật vật bò dậy từ đống đổ nát, gào lên giận dữ:
“Con điên! Quân Vân Khanh, cô là đồ điên! Là ác quỷ!”
Hắn nghiến răng ken két, vừa mắng vừa quát lớn với đám binh lính còn đang sững sờ:
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đuổi theo!”
Quân Vân Khanh – cái tên khiến cả giới lính đánh thuê phải e sợ. Hai năm trước, cô xuất hiện đầy bí ẩn, chỉ trong vòng một năm đã trở thành truyền kỳ trong giới hắc ám, được xưng là “vương giả không ngai”, không ai dám đối đầu.
Chẳng một ai biết cô là ai, đến từ đâu. Ngay cả tổ chức tình báo hàng đầu thế giới cũng không lần ra nổi tung tích của cô. Tất cả những gì người ta biết là cô còn rất trẻ, thậm chí chưa đầy hai mươi tuổi.
Chưa tới hai mươi nhưng đã đứng trên đỉnh cao của giới lính đánh thuê, khiến kẻ khác vừa kinh hãi vừa không dám tin.
Tên sĩ quan vừa nguyền rủa vừa tức đến nổ phổi, trong lòng thầm than số khổ. Không ai nói với hắn rằng hôm nay Quân Vân Khanh sẽ xuất hiện, càng không ngờ tinh phiến tuyệt mật cấp S lại bị cướp ngay trước mắt. Đó là tài liệu nghiên cứu vũ khí tối tân nhất, được bảo mật đến mức ngoài tổng thống và một vài nhân vật cấp cao, không ai hay biết. Vậy mà cô ta lại tìm đến được, còn dễ dàng lấy đi như dạo chơi.
Điều khiến người ta khϊếp sợ nhất là từ khi xuất hiện đến nay, Quân Vân Khanh chưa từng thất bại trong bất kỳ nhiệm vụ nào. Một khi đã nhắm vào mục tiêu, tuyệt đối không để tuột khỏi tay.
Lúc này, Quân Vân Khanh đã hạ cánh xuống một đoạn quốc lộ vắng vẻ. Chỉ mất vài phút, chiếc diều lượn cồng kềnh biến mất, thay vào đó là một chiếc rương hành lý nhỏ gọn như bao du khách bình thường khác.
Cô đeo kính râm lên mặt, mái tóc dài được buộc gọn ra sau, thân hình thướt tha trong bộ váy ren xanh nhạt nhẹ nhàng bay theo gió. Cả người toát lên vẻ thư thái, chẳng còn chút dấu vết nào của một kẻ vừa gây ra vụ hỗn loạn kinh thiên.
Kéo theo chiếc rương, cô thong dong bước trên quốc lộ. Đúng lúc ấy, đội binh lính đang đuổi theo lại chạy tới.
Một người cất tiếng hỏi, vẻ mặt vội vã:
“Này cô gái, có thấy chiếc diều lượn màu đen nào bay qua không?”
Không ai có thể ngờ, cô gái xinh đẹp trước mặt họ chính là người mà họ đang truy lùng ráo riết.
Quân Vân Khanh nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, khuôn mặt ngây thơ vô tội. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng mịn như phát sáng.
Cô khẽ gật đầu, chỉ tay về phía trước:
“Hình như tôi có thấy, bay về hướng kia.”
“Cảm ơn cô gái xinh đẹp!” Mấy người lính vội vã cảm ơn rồi tức tốc chạy theo hướng chỉ.
Nhìn bóng họ khuất dần, Quân Vân Khanh chỉ khẽ nhún vai, cười nhạt rồi thản nhiên quay đi.
Một giờ sau, tại sân bay quốc tế Los Angeles, Quân Vân Khanh kéo theo hành lý, lên chuyến bay thẳng đến Hồng Kông.
Thế nhưng không ai ngờ, ba tiếng sau, khi chiếc máy bay bay qua không phận Ukraine, bất ngờ bị một quả tên lửa đất đối không bắn trúng. Máy bay nổ tung giữa không trung, toàn bộ ba trăm hành khách thiệt mạng, không một ai sống sót.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa nuốt chửng cơ thể, trong đầu Quân Vân Khanh chỉ kịp lóe lên một suy nghĩ cay đắng:
“Trời ạ, nhiệm vụ còn chưa kịp bàn giao… Lần đầu tiên có vết nhơ trong hồ sơ hoàn hảo của mình… Ông trời, đúng là ngài giỏi trêu người.”