Quân Vân Khanh nghiến răng, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mượn cơn đau tỉnh táo lại rồi bật dậy bỏ chạy!
Với tu vi của Bắc Minh Ảnh và Ngao Thịnh, khi nàng đứng yên còn đỡ, vừa động đậy liền bị phát hiện ngay.
Bắc Minh Ảnh chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn – bởi hắn thấy rõ trên người nàng không hề có lấy một chút huyền lực.
Nhưng Ngao Thịnh thì khác, lúc ấy đang trong cơn giận dữ, thấy là người phàm, sát khí bùng phát. Một luồng ánh sáng xanh mang theo điện hồ phóng thẳng về phía nàng.
Cảm nhận được khí tức sắc lạnh như đâm vào da thịt từ phía sau, Quân Vân Khanh nghiến răng thầm mắng: “Ngao Thịnh đúng không? Rồng tím đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Nếu hôm nay ta còn sống, ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp trăm lần!”
Nàng nghiêng người né tránh trong tuyệt vọng. Nhưng với thân thể không một chút huyền lực, nàng sao có thể thoát khỏi đòn đánh của một cường giả Huyền Vương? Nếu là bản thể kiếp trước, thì còn có thể. Nhưng lúc này, nàng vừa mới xuyên đến, mặc dù ký ức và bí pháp trong đầu vẫn còn, nhưng căn bản chưa thể thi triển!
Chẳng lẽ số nàng thật sự tận rồi?
Tâm trí nàng như rơi vào hầm băng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bắc Minh Ảnh đang lơ lửng giữa không trung chợt liếc nhìn về phía nàng. Hàng mày hắn khẽ nhíu lại, ống tay áo vung nhẹ, làn sáng thanh lam mờ mịt như nước tràn ra, hóa thành vô số bóng kiếm lấp loáng. Kiếm khí vây kín bốn phía, hợp thành một kiếm trận tuyệt sát, thẳng tắp chém về phía Ngao Thịnh!
“Tru Thiên.”
“Aaaa!” Ngao Thịnh gào rống thảm thiết, thân hình dài hơn trăm trượng bị ép lui xuống, lảo đảo giữa không trung.
Quân Vân Khanh cảm nhận áp lực sau lưng đột ngột biến mất, vội vã lách người sang bên phải, may mắn tránh khỏi một đòn chí mạng.
Nàng quay đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt nặng trĩu suy tư. Vừa rồi chắc chắn là Bắc Minh Ảnh đã ra tay, chặn đòn của Ngao Thịnh, nhờ vậy nàng mới giữ được mạng.
Dù hắn chỉ vô tình ra tay, thì nàng cũng đã nợ hắn một ân tình.
Ân tình này… nàng ghi nhớ.
Giờ phút này, uy áp nặng nề trong không khí đã tiêu tán phần lớn, Quân Vân Khanh cảm thấy thân thể đã có thể tự do hoạt động. Đây chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng… lại không đi.
Nàng là người thế nào? Bị chèn ép mà không phản kháng thì còn gì là nàng nữa? Ngao Thịnh – một cường giả Huyền Hoàng – lại ra tay với một phàm nhân yếu đuối như nàng, chẳng khác nào súc sinh đội lốt rồng! Hừ, tưởng không có huyền lực là dễ bắt nạt sao? Hôm nay, nàng muốn cho hắn biết, ai mới là kẻ phải trả giá!
Khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, Quân Vân Khanh ngồi xếp bằng trên đất, tay trái duỗi thẳng, tay phải cong lên như đang ôm lấy cây cầm vô hình, thấp giọng quát khẽ: “Thiên Âm Chân Linh Quyết – Tâm Mạch Tấu Âm!”
Vừa dứt lời, ngực trái nàng lập tức tỏa ra một đoàn ánh sáng trắng mờ ảo, tựa như những sợi tơ mảnh quấn lấy từ tâm mạch kéo dần ra ngoài. Mỗi một tấc kéo ra, sắc mặt nàng lại thêm phần tái nhợt.
Đến khi toàn bộ ánh sáng trắng cuốn lấy năm ngón tay trái như dây đàn, sắc mặt nàng đã trắng bệch như giấy, không còn chút máu.
Tâm Mạch Tấu Âm – một trong những cấm thuật của Vô Âm Môn – dùng đến sẽ tổn hao tinh huyết cực lớn, chỉ thi triển khi thật sự cận kề cái chết. Uy lực mạnh gấp trăm lần các loại âm công bình thường, nhưng mỗi lần dùng phải bù lại bằng thời gian dài tĩnh dưỡng.
Ở địa cầu, đệ tử Vô Âm Môn cả đời chỉ có thể thi triển ba lần Tâm Mạch Tấu Âm. Nếu vượt quá giới hạn ấy, căn cơ sẽ tan vỡ, thân thể suy kiệt mà chết.
Quân Vân Khanh – người kế thừa duy nhất đời này của Vô Âm Môn – từ trước đến nay chưa từng sử dụng chiêu thức cấm kỵ này. Không ngờ lần đầu tiên lại là ở nơi xa lạ này, lại bị ép phải dùng. Cũng may, nơi đây là Thiên Diễn đại lục, linh dược hiếm có không ít. Chỉ cần nàng quay lại Huyết Thương Hầu phủ, tìm được dược liệu bổ huyết, luyện thành linh đan, thì vẫn có thể nhanh chóng khôi phục tinh huyết đã mất.
“Chỉ tiếc… Thiên Ma Thất Tội Cầm của bản môn không mang theo. Nếu có nó ở đây, đâu cần ta phải vận dụng đến cấm pháp Tâm Mạch!” Nàng nuốt lại ngụm máu vừa dâng lên nơi cổ họng, lạnh lùng ngẩng đầu: “Ngao Thịnh, ngươi là rồng thì đã sao? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi… hóa thành côn trùng!”