Sau Khi Xung Hỉ Cho Đại Tiểu Thư Điên Phê Đoản Mệnh

Chương 6

Phương Dịch im lặng, đi được hai bước lập tức ngoan ngoãn rút tay ra khỏi túi.

Trong phòng sách.

Hai tách trà Đại Hồng Bào bốc hơi nghi ngút, Lâm Lam chống cằm bằng một tay, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Phương Dịch.

"Cô tưởng mình bênh vực được Lâm Thư Tinh thì oai lắm à? Không có cô, chúng tôi sẽ oan uổng cô ấy chắc?"

Phương Dịch nhìn chằm chằm vào tách trà một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: "Nếu đúng thì sao? Dù sao, bà cũng không nên mắng cô ấy."

Hệ thống choáng váng: 【Đây là thái độ nên có khi nói chuyện với mẹ vợ sao!】

Lâm Lam nheo mắt, bất chợt bật cười.

"Cô cũng xem thường nhà họ Lâm quá đấy."

"Trừ phòng ngủ ra, tất cả chỗ khác đều có camera giám sát không góc chết, giao cho quản gia xử lý thì sẽ nhanh hơn."

"Việc cô chen vào quá sâu, dây dưa với loại người đó, là tự hạ thấp bản thân mình."

Ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của bà như ánh trăng bao phủ lấy Phương Dịch.

"Giả sử, nếu anh ta thật sự không chụp lén, hoặc cô không tìm ra bằng chứng, mà mục đích của anh ta chỉ là tống tiền, thì cô định làm thế nào?"

Phương Dịch im lặng một lúc, rồi hỏi lại: "Nếu bà biết tất cả, tại sao còn mắng Lâm Thư Tinh?"

Không thể vòng vo mãi được.

Lâm Lam nhướng mày: "Tôi phải giải thích với cô sao?"

Dù nói vậy, bà vẫn nhấc tách trà, thong thả nhấp một ngụm, rồi nói tiếp:

"Thư Tinh sức khỏe yếu, khi ở một mình mà ra tay như vậy rất nguy hiểm. Nó hoàn toàn có thể bấm chuông gọi quản gia đến xử lý, chứ không cần tự mình mạo hiểm. Việc đó quá ngu ngốc."

"Người nhà họ Lâm không cần tự mình ra tay, cô hiểu chứ?"

Ánh mắt bà nhìn Phương Dịch sâu thêm vài phần.

"Cô cũng có chút khí phách, vậy nói đi, tại sao lại muốn từ hôn?"

Phương Dịch: "Thật ra, tôi muốn biết tại sao lại có hôn ước hơn, tại sao người được chọn lại là tôi?"

"Bà của cô không nói cho cô biết à?"

"Không. Tôi không hiểu, nhà tôi hoàn toàn không có giá trị gì để liên hôn."

"Nhưng cô thì có."

Ánh mắt Lâm Lam có thể quyết định hợp đồng hàng trăm triệu quét sang, không hề có ý định che giấu.

"Mệnh cách của cô rất quý, còn Lâm Thư Tinh lại quá nhẹ, chúng tôi cần cô để xung hỉ cho cô ấy."

"Chắc cô cũng biết, giống như trẻ nhỏ yếu ớt hay được nhận cây cổ thụ làm mẹ nuôi vậy, tuy mê tín nhưng có hiệu quả thực sự."

Bà ta gõ ngón tay xuống bàn, đẩy ra một tấm thẻ đen đại diện cho thân phận tối cao, vẻ mặt như chỉ đưa ra một tờ giấy bình thường.

"Đổi lại, chúng tôi sẽ chăm sóc mẹ và bà của cô, còn tấm thẻ này cùng với bất động sản ở trung tâm Yến Viên, đều thuộc về cô."

Xung hỉ?

Kể từ khi tới thành phố Z, Phương Dịch chưa từng nghe lại từ cổ hủ đó, cô nhíu mày, suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy… Sao không để cô ấy nhận tôi làm mẹ nuôi?"

Hệ thống: 【?】

Chị nghe lại xem, nói vậy nghe được à!

Lâm Lam sững người, nhưng không bật cười: "Nếu đơn giản vậy thì đã tốt rồi."

"Thầy bói nói, Thư Tinh sống không qua được tuổi hai mươi hai."

Ngón tay Phương Dịch siết mạnh tách trà.

Hệ thống lầm bầm có chút hả hê: 【Đó là nội dung trong nguyên tác, chị còn lạ gì nữa.】

"Còn cô, mệnh cách đặc biệt, đúng ra…"

Lâm Lam liếc nhìn cô một cái, rồi ngừng lại.

Phương Dịch biết bà muốn nói gì.

Cô thực sự đặc biệt, sinh ra với mệnh cách khắc thân, đầu thai vào một vùng quê hẻo lánh. Do định sẵn giới tính, hai lần đầu "tạo nhân vật" đều đi vào ngõ cụt, kiểu khởi đầu địa ngục.

Là mẹ cô vì cơ duyên mà bảo vệ được cô, còn bà là người mà cả làng phải kiêng nể ba phần, đã kiên quyết giữ hai mẹ con lại.

Ba người họ, không ai có quan hệ máu mủ.

Chỉ cần đi lệch một bước, cô sẽ chẳng thể sống đến hôm nay.

"Cô là biến số duy nhất, Phương Dịch. Cô chỉ cần đồng hành với cô ấy đến sinh nhật 22 tuổi, tôi không có yêu cầu gì khác."

"Hôn nhân chỉ là để ràng buộc mệnh cách, có thể ký hợp đồng, sẽ không ảnh hưởng đến đời sống riêng tư của cô."

"Chỉ là trên danh nghĩa. Lâm Thư Tinh cũng hiểu rõ điều đó. Ngoài ra, cuộc nói chuyện hôm nay, mong cô có thể giữ bí mật."

Sau một hồi im lặng, Phương Dịch nghe thấy giọng nói của mình: "Được."

Cô ngẩng đầu: "Tôi không tin mệnh cách, cũng không cần tiền của bà. Mệnh cách đó xem như tôi cho cô ấy mượn."

Nhận tiền rồi thì sẽ bị trói buộc theo luật ngầm. Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.

Nhà họ Lâm chưa chắc đã nói hết sự thật với cô. Dù cô không có gì đáng giá để họ lợi dụng, cũng không thể không đề phòng.

Hệ thống kinh hãi: 【Không không không! Tôi cần! Tôi cần tiền đó!】

Lâm Lam gật đầu: "Tôi đã thuê cô. Đây là thù lao cô xứng đáng nhận được."

"Vậy thì chỉ có thể làm bán thời gian. Tôi có việc chính, đang khởi nghiệp cùng bạn."

"Tốt. Người trẻ tuổi có chí tiến thủ là điều đáng mừng." Lâm Lam quậy trà, hờ hững hỏi: "Là với cậu nhóc nhà họ Vương? Cô góp vốn bằng kỹ thuật đúng không?"

Rõ ràng, bà đã điều tra kỹ toàn bộ về Phương Dịch.

"Vâng."