Sau Khi Xung Hỉ Cho Đại Tiểu Thư Điên Phê Đoản Mệnh

Chương 5

Phương Dịch nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Nhưng mà, tôi không muốn bỏ qua cho anh."

Phần mềm chụp lén kiểu này được ngụy trang thành trình duyệt, ảnh chụp sẽ tự động lưu vào thư mục mã hóa, thuật toán cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không phải thứ sinh viên bình thường có thể giải mã bằng tay không.

Người đàn ông nhíu chặt cặp lông mày rậm, liếc lên liếc xuống dò xét Phương Dịch, cho rằng mình không có gì phải sợ, lập tức bắt đầu lên giọng dạy đời: "Cô đừng được voi đòi tiên! Một phút bốc đồng gây ra…"

Lời chưa dứt, bên cạnh đã vang lên một tràng thở dốc kinh ngạc.

Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Phương Dịch đã phá được mật khẩu, những tấm ảnh chụp lén hiện rõ mồn một trước mặt mọi người.

Phương Dịch: "Tiếp tục đi, sao không nói nữa? Gây ra cái gì? Đây là tài liệu nghiên cứu mật của anh sao?"

Hệ thống khoanh tay phụ họa: 【Nói đi! Ký chủ của tôi đang hỏi anh đấy!】

Trong chớp mắt, người đàn ông như bị rút hết sức lực, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phương Dịch: "Sao cô làm được? Cô biết mật khẩu của tôi? Cô cũng dùng phần mềm này đúng không?!"

Sắp chết còn muốn hất bẩn cho người khác.

Phương Dịch cười lạnh, định phản bác thì quản gia đã bước tới, dùng tay ấn cằm gã đàn ông xuống, khiến tiếng ồn im bặt đi.

Toàn bộ thế giới im lặng.

"...Mẹ? Sao mẹ lại về sớm vậy?" Lâm Thanh Uyển chạy vội về phía cửa.

"Gia chủ, xin lỗi, tôi chưa kịp thời xử lý." Quản gia cúi người với cánh cửa lớn, vung tay ra hiệu, tất cả lập tức phối hợp hành động một cách có trật tự.

"Tôi biết rồi." Lâm Lam nắm tay Lâm Thanh Uyển, vỗ nhẹ, lạnh lùng liếc nhìn gã đàn ông bị bảo vệ áp giải.

"Đưa đi, xử lý sạch sẽ."

"Vâng."

"Cô là Phương Dịch?" Lâm Lam bước lại gần, nhìn cô thêm mấy lần, ánh mắt sắc bén gần như xuyên thấu con người cô.

"Ừ hử." Phương Dịch quan sát qua lại giữa bà và Lâm Thư Tinh, tò mò phát hiện khí chất của hai người rất giống, đặc biệt là nụ cười như có như không.

Họ thật sự không phải mẹ con sao? Kỳ diệu ghê.

"Lâm Thư Tinh." Lâm Lam đứng yên, ánh mắt sắc bén như dao không hề dịu lại, thậm chí còn lạnh hơn: "Ta đã xem camera giám sát rồi, con quá bốc đồng."

"Ta đã dạy con thế nào?"

Cả căn phòng lạnh xuống như đang mùa đông.

Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Lâm Thư Tinh tan biến trong tích tắc.

Không còn vẻ kiêu ngạo tô điểm, khuôn mặt cô ấy trở nên trắng bệch lại bị cơn thẹn khiến hai má ửng đỏ.

Phương Dịch nghiêng người đứng trước Lâm Thư Tinh, hơi bực bội: "Đừng mắng cô ấy, cô ấy có làm gì sai đâu."

"Phương Dịch, cô lấy tư cách gì để nói câu đó?" Lâm Lam mặt không biểu cảm: "Là cô muốn từ hôn, cũng là cô đứng đây chỉ tay năm ngón, vậy rốt cuộc cô muốn gì?"

Lâm Thư Tinh đột ngột ngẩng đầu, thân hình kiêu hãnh vì tự trọng mà run rẩy: "Cô muốn từ hôn? Cô dám!"

Cô ấy che miệng, ho dữ dội.

"Chị!" Lâm Thanh Uyển vội vàng leo lên cầu thang, đỡ lấy Lâm Thư Tinh đang lảo đảo: "Chị không sao chứ? Để em đưa chị về nghỉ ngơi."

Lâm Thư Tinh nhìn thấy con gấu nhỏ trong tay Lâm Thanh Uyển, nghiến chặt môi, hất tay cô ta ra, nghiến răng: "Đừng chạm vào tôi!"

"Xin lỗi chị, em quên mất, em sẽ đi khử trùng, chị đừng ghét em..." Lâm Thanh Uyển luống cuống giấu tay ra sau lưng.

"Phương Dịch, cô tưởng mình là ai? Cô trèo cao leo lên nhà họ Lâm, vậy mà còn không biết điều?"

"Nhớ lấy, là tôi không muốn đính hôn với cô, tôi ghét cô!"

Cô ấy dứt lời, xoay người rời đi, để lại một bóng lưng cao ngạo.

"Chị…" Lâm Thanh Uyển định đuổi theo nhưng bị Lâm Lam giữ lại.

"Tiểu Uyển, bài tập hôm nay con làm xong chưa? Đừng lãng phí thời gian." Lâm Lan nghiêng đầu, từng cử chỉ đều toát lên khí chất áp đảo: "Phương Dịch, theo tôi vào thư phòng, chúng ta cần nói chuyện."

"Ồ." Phương Dịch thu ánh mắt khỏi nơi Lâm Thư Tinh biến mất, cố ý nhét tay vào túi quần, ngẩng cằm nhìn Lâm Lam.

Hệ thống nhỏ giọng can ngăn: 【Ký chủ, đó là mẹ vợ tương lai, là đại kim chủ đó, chị bớt ngông cuồng đi.】

Phương Dịch: [Bà ta không nên mắng Lâm Thư Tinh.]

Hệ thống: 【Hai người các chị kẻ tám lạng người nửa cân, vụ từ hôn của chị cũng đả kích người ta lắm rồi đó.】

【Ơ kìa? Sao im rồi?】