"Về mặt tài chính, nếu có gì không hiểu thì đi hỏi Lâm Thư Tinh." Lâm Lam liếc nhìn đồng hồ, ngón tay chạm lên mặt kính, giọng điệu không cho phép phản kháng: "Bây giờ đi luôn, tôi còn có việc."
Bà phẩy tay, quản gia lập tức bước tới, dẫn Phương Dịch đi lên tầng hai.
Trên đường đi, quản gia lần lượt giới thiệu địa hình và các phòng cho cô, đến trước một cánh cửa màu xanh lam thì dừng lại, mỉm cười: "Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, bên trong là khu vực riêng của đại tiểu thư."
"Phòng của cô ở bên tay trái, căn thứ hai. Đối diện là phòng ngủ của đại tiểu thư."
"Cuối cùng… "
Quản gia cúi người, nở một nụ cười khó hiểu: “Đại tiểu thư đang trong thời kỳ nổi loạn, lời cô ấy nói, mong cô hiểu ngược lại."
Cứ như là trò chơi giải mã quy tắc vậy. Phương Dịch gật đầu nghiêm túc: "Cảm ơn."
Quản gia cảm thấy cô vẫn chưa hiểu, lập tức kiên nhẫn giải thích thêm: "Ý tôi là, đại tiểu thư không hề ghét cô."
Phương Dịch vẫn chỉ nói: "Cảm ơn, tôi biết."
Quản gia lắc đầu tiếc nuối, như thể đang nói với một đứa trẻ ngốc nghếch, rồi quay người rời đi.
Chỉ khi bóng lưng của ông ta ta khuất hẳn, Phương Dịch mới giãn mày, lặp lại: "Tôi biết mà."
Hành lang yên tĩnh, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng.
Mùi hương này Phương Dịch từng ngửi thấy trên người Lâm Thư Tinh mùi hoa mùa hè nở rộ đến mức mục nát, khi lại gần quá còn có thể khiến người ta hơi choáng váng.
Cô đứng trước cửa phòng Lâm Thư Tinh, cánh tay định gõ cửa lại rụt về.
Nên nói gì đây? Nói "hi" thêm lần nữa?
Hay là nên đi tắm, khử trùng trước?
Nhưng những lần gặp trước đâu có những vấn đề như thế.
Phương Dịch lặng lẽ đứng đó, qua cánh cửa chưa đóng hẳn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy.
【Ký chủ, em cảm thấy có vài chuyện chính là định mệnh.】
Hệ thống chớp chớp mắt, bỗng dưng hóa thân thành triết gia: 【Chị xem này, định mệnh rồi sẽ gặp nhau. Lần đầu các chị gặp nhau là tình cờ, dù Tiểu Tinh không ước nguyện, các chị vẫn bị buộc lại với nhau.】
Tiểu Tinh?
Phương Dịch bỗng nhiên thấy tâm trạng rất tốt. Cô từng đoán chắc cô gái ấy sẽ có một cái tên dễ nghe sang hơn Tiểu Hắc, rực rỡ hơn Tiểu Bạch, gọi là Tiểu Tinh thì vừa vặn tuyệt vời.
Hệ thống muốn lật bàn, cảm thấy với gu thẩm mỹ và trái tim yêu thương vạn vật của Phương Dịch, dù cô gái ấy có tên là Tiểu Trâu Tiểu Ngựa chắc cô cũng khen là đầy sức sống.
Nó lẩm bẩm, cố tình trêu chọc: 【Chị không sợ bị lôi vào cốt truyện nữa à? Không sợ nhiệm vụ điều khiển chị nữa sao?】
[Chị là biến số, cô ấy cũng vậy.]
Phương Dịch khép hai ngón tay lại: "Ngươi từng nghe tới hiệu ứng cánh bướm chưa?"
[Nếu chị đã đến thế giới này, thì chính là để thay đổi điều gì đó. Chỉ cần chị muốn.]
[Hiệu ứng cánh bướm nghĩa là, chị có thể dễ dàng thay đổi cả thế giới!]
Phương Dịch nói đầy khí thế, dõng dạc như tuyên ngôn. Hệ thống theo bản năng gật đầu, nhưng lại lo lắng: 【Nhưng cô ấy không chịu ước nguyện, chị vẫn phải cày điểm nô ɭệ đen đó, mệt chết.】
Lúc đầu tạo "sinh mệnh", cần 500 điểm, nhưng Phương Dịch "ra đời" đến ba lần mới bám trụ được ở thế giới này, mở màn là nợ tận 1500 điểm.
Cô đoán "chủ thần" không ưa những người tự do như họ, luôn muốn nhét linh hồn vào vai trò có sẵn rồi ràng buộc bằng đủ loại quy tắc để dễ kiểm soát hơn.
Lâm Thư Tinh là đối tượng chính mà cô phải chăm sóc, nhưng không hiểu vì sao lại rất ít khi ước nguyện.
Có lẽ, trước kia cô ấy từng có thể bày tỏ nguyện vọng với thế giới, nhưng chắc là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Phương Dịch từng bị sốt nặng lúc nhỏ, sau đó quên mất nhiều chuyện. Hệ thống cũng ngu người, mất một thời gian dài mới khớp lại được số liệu, số điểm âm 1500 giờ đã trả được hơn 500.
Những điểm đó tương ứng với điều ước gì?
Họ không biết.
Những năm qua lác đác cũng kiếm được chút ít, hiện tại thanh điểm còn âm 803.
Vì thanh nhiệm vụ chính đang để trống nên không có nguồn thu cố định, thỉnh thoảng hệ thống sẽ làm mới một nhiệm vụ cưỡng chế, vừa rủi ro cao vừa ít tiền, không làm được thì bị xóa.
"Có một cách đôi bên cùng có lợi." Phương Dịch suy nghĩ một lát, rồi nói: "Chỉ cần Lâm Thư Tinh ước được sống, chỉ cần cô ấy ước, chị chắc chắn có thể giúp cô ấy thực hiện."
"Vừa có điểm, vừa có thể cứu cô ấy."
Còn bốn năm nữa là đến lời nguyền tuổi hai mươi hai, bốn năm đủ để thay đổi rất nhiều.
Nhưng Lâm Thư Tinh không cầu nguyện gì cả.
Tại sao lại vậy?
Chẳng lẽ những điều ước trước đây đều không được chấp nhận sao?
Phương Dịch bất giác nhớ đến gương mặt của Lâm Lam, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lùng nhà họ Lâm này thật quái dị.