Năm Tháng Biết Mùa Hạ Dài

Chương 3

Lâm An Văn vốn có diện mạo sáng sủa, lại thêm tay nghề vững vàng, nếu muốn tái hôn cũng chẳng phải chuyện khó. Nhưng nghĩ đến cảnh con trai có mẹ kế, ông đành gác lại chuyện riêng, một lòng nuôi con khôn lớn.

Khi Lâm Tri Hạ lên sáu tuổi, một sự cố xảy ra trong xưởng khiến đôi mắt ông bị hóa chất làm hỏng hoàn toàn, từ đó chìm vào bóng tối vĩnh viễn.

Công việc kỹ thuật viên dĩ nhiên không thể tiếp tục. May mà ông khéo tay, chuyển sang học nghề massage cho người mù, cũng tạm đủ để sống qua ngày.

Lâm Tri Hạ là đứa trẻ thông minh sớm. Gia cảnh nghèo túng chẳng mấy ai chú trọng đến chuyện giáo dục khai tâm, nhưng giáo viên tiểu học sớm nhận ra trí nhớ và tư duy đặc biệt nhạy bén của cậu, dạy một lần là nhớ, giảng một lần là hiểu.

Nhờ khả năng ấy mà từ năm lớp bốn Lâm Tri Hạ đã bắt đầu nhận học bổng để học vượt tuyến, ra khỏi khu mình sống và đến học ở các trường tốt hơn.

Lên cấp hai, có đến mấy ngôi trường danh tiếng ở thành phố Phong cùng ngỏ lời mời cậu về học.

Nhà nghèo nên chí càng thêm ngắn. Lâm Tri Hạ chọn trường không nhìn danh tiếng, chỉ nhìn… ai cấp học bổng nhiều hơn.

“Đọc sách luyện văn võ cũng là chuyện buôn bán, nên đem bán cho người trả giá cao nhất.” Người xưa nói chẳng sai. Với học trò nghèo, tri thức cũng là một món hàng, mà món hàng ấy càng có giá trị thì càng phải bán đúng nơi biết quý trọng.

Trường Trung học số 9 chỉ đứng hạng năm trong bảng xếp hạng trung học toàn thành phố, không phải top đầu nhưng lại vô cùng hào phóng.

Lâm Tri Hạ thấy học bổng của trường không chỉ đủ chi trả sinh hoạt phí cho mình mà còn có thể phụ thêm cho ba chút ít, cậu lập tức gật đầu đồng ý.

Vì tương lai học hành của con, Lâm An Văn cũng khăn gói theo con dọn về trung tâm thành phố Phong. Nhờ người quen giới thiệu, ông tìm được một công việc massage tại khu Vĩnh An, thuê tạm một căn hộ với giá rẻ bèo.

Đó là một căn phòng tập thể cũ của nhà máy từ thời trước. Nhà xây theo kiểu lắp ghép hồi thập niên 80, cao bốn tầng, so với mặt bằng chung của khu này thì đã được coi là “cao ốc” hiếm hoi.

Hai cha con họ Lâm ở phòng tầng bốn, hướng nam, gồm một phòng ngủ nhỏ và một gian khách, chừng hơn hai mươi mét vuông. Trần nhà thấm nước, mốc loang từng mảng, nhưng Lâm An Văn không nhìn thấy, cũng chẳng lấy làm phiền lòng.

Cơn mưa lớn đầu tháng sáu cuốn đi bầu không khí nặng nề mấy ngày qua, gió ẩm lùa qua khung cửa sổ có lưới chống muỗi, thổi ngang căn phòng chật hẹp.

Chiếc quạt máy cũ kêu xào xạc. Lâm Tri Hạ một tay giữ chặt tập đề, một tay lướt nhanh trên cuốn nháp giải từng bài toán. Còn Lâm An Văn đang lần mò trong bếp, nấu cơm cho hai cha con.

Khi cơm nước xong xuôi, họ dọn ra ngồi ngay trước cửa phòng nơi thoáng nhất nhà, quanh một chiếc bàn gấp bằng gỗ đơn sơ, cùng nhau ăn cơm chiều.