Bỗng bên kia hành lang, cánh cửa có khung lưới vang lên một tiếng “két”. Một cô bé buộc tóc hai bên đi ra.
“Chú Lâm, Tiểu Hạ, nhà cháu mới nấu chè rong biển đậu xanh, bà bảo cháu mang sang cho hai người một ít.”
Lâm An Văn vội vàng đặt đũa xuống, gọi Lâm Tri Hạ ra mở cửa.
Cô bé ấy trạc tuổi với Tri Hạ, đầu tròn, mắt tròn, mặt tròn, miệng cười còn có hai lúm đồng tiền tròn xoe. Ngay cả cái tên cũng rất… “tròn”: Tôn Minh Châu.
Ba mẹ Tôn Minh Châu làm công bên khu đô thị mới đối diện, cô bé ở lại khu Vĩnh An cùng bà ngoại.
Trong xóm có thêm một cậu bạn đẹp trai sáng sủa, lũ nhỏ trong khu đều xôn xao bàn tán. Nhưng vì Tôn Minh Châu gần nhà, lại lanh lợi, nên là người đầu tiên đến bắt chuyện với cha con họ Lâm, còn tự nhiên coi “bạn đẹp trai” mới dọn đến là người trong nhóm của mình.
“Tiểu Hạ tới rồi, khu Bắc của tụi mình cuối cùng cũng có một học sinh giỏi ra hồn rồi nha!” Tôn Minh Châu nói nhanh như súng liên thanh, giọng the thé như trống trận.
“Năm ngoái khu Nam có một chị thi đậu vào trường Trung học số 3, cả khu coi như báu vật, người người tâng bốc, suốt ngày lấy chuyện đó ra chê bai khu Bắc tụi mình là ổ gà đất. Hứ! Trung học số 3 thì có gì ghê gớm đâu, cũng bị Trung học số 9 nhà mình áp đảo chứ bộ! Tiểu Hạ, mai mốt tụi khu Nam mà bắt nạt cậu, cứ đến nói với tôi. Có Tôn Minh Châu này đây, ở khu Bắc cậu cứ yên tâm mà đi ngang ngẩng đầu!”
Cô bé còn thấp hơn Lâm Tri Hạ nửa cái đầu, thế nhưng khí thế lại chẳng khác gì chị đại giang hồ.
“Khu Nam? Khu Bắc?” Lâm Tri Hạ nhớ lại sáng hôm nay, khi còn ở tiệm massage, cậu đã nghe bà chủ và mọi người nhắc đến.
“Chúng ta ở khu Bắc, còn khu Nam là phía bên kia sông Kim Hà.” Sau bữa tối, Tôn Minh Châu dẫn Lâm Tri Hạ ra ngoài để làm quen với khu phố.
Khu dân cư Vĩnh An được xây dọc theo dòng sông, có hình dáng hẹp dài, bị một con suối nhỏ cắt ngang làm hai phần. Nhìn trên bản đồ nó giống như một hạt đậu phộng mũm mĩm.
Khu Bắc là nơi sinh sống của những người làm buôn bán nhỏ và lao động, bệnh viện và trường học cũng nằm trong khu vực này, an ninh ở đây tương đối tốt hơn nhiều.
“Khu Nam mới là ổ gà thật sự, đầy những quán xá treo đèn l*иg đỏ.” Tôn Minh Châu nháy mắt với Lâm Tri Hạ: “Bà ngoại của tôi không bao giờ cho tôi ra khu Nam chơi sau khi trời tối. Bọn trẻ ở khu Bắc với khu Nam chẳng bao giờ chơi với nhau đâu, mà con trai hai khu còn hay đánh nhau nữa. Cậu không thích đánh nhau, phải không?”
Tôn Minh Châu nhìn Lâm Tri Hạ với làn da trắng mịn và thân hình gầy gò, thấy mình hỏi câu này thật thừa.
Lâm Tri Hạ chớp mắt một cái, lười biếng đáp: “Tôi biết bắn ná.”