Cô ta oán hận trừng mắt nhìn Bàn Xu.
"Tại sao cô cái đồ đàn bà độc ác này không chịu trả Tống Từ lại cho tôi?"
Lúc này Diệp Nghi vì lâu ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, quầng thâm dưới mắt, sắc mặt xanh xao tiều tụy.
Trước đây cô ta còn có thể nhờ vào vẻ ngây thơ lương thiện mà tạm gọi là ưa nhìn đáng yêu.
Nhưng bây giờ, dung mạo bình thường vô vị trước khuôn mặt quyến rũ đến cùng cực của Bàn Xu lại như là trúng một đòn chí mạng.
Bùi Duật Chu nhíu mày nhìn người phụ nữ bình thường mặt mày dữ tợn trước mắt, không hiểu sao lúc đầu mình lại mù quáng thích cô ta.
"Trả? Lời cô Diệp nói thật khó nghe... Tống Từ là vị hôn phu của tôi, sao đến miệng cô Diệp lại thành vật sở hữu của cô Diệp rồi... Thế vị hôn thê như tôi đây, vậy, vậy phải làm sao..."
Hai mắt Bàn Xu ngấn lệ, nghẹn ngào nói.
Người đẹp rơi lệ mọi người đau lòng không ngớt, vừa nhìn da biet người đẹp bị người phụ nữ ngang ngược vô lý trước mặt ép đến đường cùng mới đứng ra giải thích vài câu cho mình.
Cán cân trong lòng những người vây xem không khỏi nghiêng về phía Bàn Xu.
Âm thầm đánh giá Diệp Nghi, nghĩ thầm, cô tiểu tam này trước mặt chính thất đã không biết điều mà còn vênh váo, mặt mũi lại không xinh đẹp bằng người ta, ai cho cô ta can đảm vậy!
Diệp Nghi dù có ngây thơ đến đâu cũng nên biết ánh mắt trách móc ẩn hiện của mọi người có ý gì, cũng nên hiểu bây giờ mình trong mắt mọi người chỉ là một trò cười...
Cô ta đột nhiên nhớ lại trước đây khi làm phục vụ ở quán bar, luôn có những gã đàn ông già đáng ghét muốn chạm vào cô ta, chính Tống Từ như vị thần hạ phàm giải cứu cô ta, còn đánh cho những gã đàn ông đó một trận.
Cuộc sống của cô ta túng thiếu khó khăn chính Tống Từ bất chấp cô ta từ chối vẫn nhét tiền cho ông chủ quán bar, tìm cách để ông chủ trả thêm chút tiền lương cho cô ta...
Rõ ràng cô ta và Tống Từ yêu nhau, sống hạnh phúc như vậy...
Tại sao con tiện nhân Bàn Xu lại muốn hủy hoại cuộc sống hạnh phúc khó khăn lắm cô ta mới có được!
Rõ ràng Bàn Xu đã có tất cả rồi, tại sao còn không thể nhường Tống Từ lại cho cô ta!
Bùi Duật Chu đầy vẻ mất kiên nhẫn.
"Bùi Duật Chu."
Thiếu nữ nhỏ giọng gọi tên anh.
Bùi Duật Chu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mềm mại hơi lạnh của Bàn Xu: "Anh đưa em về nhà trước nhé?"
"Vậy, cô Diệp thì sao..."
Là một trà xanh đạt tiêu chuẩn, thủ đoạn của trà xanh sao có thể không biết chứ?
Quan tâm người khác một cách thích hợp, thể hiện mặt tốt bụng thánh thiện của mình.