Xuyên Nhanh: Nữ Chính Liều Mạng Để Happy Ending

Thế giới 1 - Chương 29

Bùi Duật Chu khẽ liếc mắt nhàn nhạt nhìn Diệp Nghi một cái.

Cảm giác áp bức nặng nề ập đến.

Diệp Nghi không khỏi lùi lại một bước, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở cổ họng: "Anh..."

Đây là mặt Bùi Duật Chu chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô ta, nguy hiểm đáng sợ như con rắn độc lạnh lẽo bò trườn trong rừng rậm.

"Tin rằng cô Diệp sẽ xử lý tốt mối quan hệ giữa cô và Tống Từ, sẽ không làm phiền những người không liên quan như chúng tôi nữa, đúng không?"

Người như Bùi Duật Chu, khi yêu bạn, thì bạn sẽ có ngàn vạn cái tốt, khi không yêu bạn cũng tuyệt tình đáng sợ.

Bàn Xu không dấu vết cong môi.

Cô và Bùi Duật Chu ở một vài điểm thật sự giống nhau y hệt.

Gió bên sông nóng rực luôn thổi khiến lòng người ngứa ngáy.

Đi bên cạnh Bàn Xu, Bùi Duật Chu cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, như một cậu nhóc mới biết yêu bối rối không biết làm gì.

Đây là khu vực gần phố thương mại sầm uất.

Dung mạo của cả hai đều quá mê hoặc, quá thu hút sự chú ý, đã có người rục rịch lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Bàn Xu đối với những ánh đèn flash này thì đã quen rồi, chỉ là khoảnh khắc đôi mắt màu nâu trà của cô ngước lên thì thấy bên cạnh đèn giao thông ở ngã tư có một thiếu niên xinh đẹp ngồi trên xe lăn vô cùng nổi bật.

Đôi mắt đen láy lộ ra chút cảm xúc âm u.

Người đi đường không khỏi dời mắt về phía thiếu niên tinh xảo như yêu nghiệt thời xưa này.

Không ai chú ý, các đốt ngón tay của cậu vì dùng sức nắm chặt mà trắng bệch, móng tay hằn sâu vết đỏ trong lòng bàn tay, từ từ rỉ máu.

Toàn thân Giang Cận lạnh lẽo.

Rõ ràng thời tiết nóng bức ngay cả gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng.

Bàn Xu nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, giây tiếp theo lại cong môi cười dịu dàng đủ khiến người ta xao xuyến.

Bùi Duật Chu mím môi, vành tai ửng đỏ.

Rời khỏi tầm mắt Giang Cận, thái độ Bàn Xu đột nhiên lạnh nhạt hơn vài phần: "Hôm nay đến đây thôi."

Bùi Duật Chu vô thức nói: "Vậy anh đưa em về."

"Không cần đâu, ý em là muốn tự mình đi dạo một chút, anh về trước đi, hôm nay cảm ơn anh."

Nghe kìa, ngay cả cách diễn đạt cũng lịch sự đúng mực.

Trong lòng Bùi Duật Chu dâng lên một cảm xúc tủi thân kỳ lạ.

Anh lại có chút hoảng hốt nghĩ, có phải mình đã làm sai điều gì không? Khiến Xu Xu không thích nữa rồi?

Lại sợ chọc giận Bàn Xu, Bùi Duật Chu chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Được, vậy anh đứng đây nhìn em đi, có chuyện gì thì cứ liên lạc với anh nhé?"

[Thật ngoan.]

Bàn Xu nhẹ nhàng cong môi.