"Khụ khụ khụ…" Bàn Xu sặc, khó khăn nuốt xuống một múi quýt: "Em nói gì?"
Giang Cận tủi thân bĩu môi: "Huhu, muốn hôn chị lại một cái."
"Em uống rượu rồi à?"
Bàn Xu dường như ngửi thấy một chút mùi rượu.
Thiếu niên đáng thương dùng ngón út và ngón cái biểu thị một chút: "Uống một chút xíu."
"Em say rồi." Bàn Xu mặt không cảm xúc: "Chỉ những người thân mật mới làm chuyện này."
"Chị..."
Bàn Xu: "Chị là ai?"
Giang Cận nắm lấy một đoạn nhỏ ngón út của Bàn Xu: "Là chị mà."
"Là Diệp Nghi? Hay là Bàn Xu?"
Theo cốt truyện gốc, Giang Cận ít nhiều cũng là “trung khuyển” của nữ chính, Bàn Xu có lý do để cho rằng cậu nhận nhầm người.
"Huhu, Xu Xu, chị là Xu Xu... Huhu, muốn hôn..."
Giang Cận cậu ấy, cậu ấy thật sự rất nũng nịu!
Tại sao một người sau khi say rượu lại có thể có nhiều từ ngữ cảm thán như vậy!
A.
Cứ tiếp tục như vậy Bàn Xu cảm thấy cô sẽ không kiềm chế được thú tính của mình mà trở thành một kẻ biếи ŧɦái mất.
[Hệ thống, Giang Cận trưởng thành rồi chứ?] Bàn Xu không nhịn được hỏi một câu.
Hệ thống dừng lại vài giây, giọng nói của máy móc có vài phần khó chịu: [Trưởng thành rồi.]
[Ồ.]
Nhận được câu trả lời mình muốn, Bàn Xu không để ý đến những thứ khác.
Tuy Bàn Xu là một tay chơi nhưng cô không đến nỗi xuống tay với những người đàn ông không tỉnh táo, tuy rằng dáng vẻ say rượu của Giang Cận thật sự rất nũng nịu!
Ngay khi Bàn Xu chuẩn bị gọi quản gia Lâm đến chăm sóc cậu, tên say này không biết lấy đâu ra sức lực ôm chặt eo thon của Bàn Xu, một tay giữ chặt cổ mềm mại của cô.
Cậu ngửa cổ lên chạm vào nơi ấm áp mềm mại ban ngày chỉ mới nếm thử, thiếu niên không chút do dự ngậm lấy nơi đó.
Ngọt quá.
Trong cơn mơ màng, thiếu niên cố giữ chút lý trí cuối cùng nghĩ như vậy.
Bàn Xu bị cậu hôn đến khó thở, muốn đẩy cậu ra nhưng thiếu niên lại kìm chặt động tác của cô, mạnh mẽ, man rợ.
Thiếu niên từ vẻ ngây ngô ban đầu dần trở nên thuần thục, dần dần đi sâu vào, đầu lưỡi cuốn lấy chất lỏng ngọt ngào chậm rãi nuốt xuống bụng.
Ánh trăng trắng ngà chiếu sáng căn phòng có cảnh tượng mờ ám khiến người ta đỏ mặt tim đập này, tấm rèm màu vàng nghệ khẽ lay động che đi yết hầu lên xuống của thiếu niên, đôi mắt đắm chìm.
Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của thiếu nữ.
"Không, không được thè lưỡi..."
Ánh trăng phủ một lớp đường trắng trên sàn nhà lạnh lẽo, thiếu nữ nhắm chặt mắt không nhận ra đôi mắt đen láy dần tỉnh táo của thiếu niên.
Ánh mắt cậu lướt từ vòng eo thon trắng vô tình lộ ra trong lúc giãy giụa lên đến chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh yếu ớt như gốm sứ dễ vỡ.
Đôi mắt cậu tối đen khó dò.
Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng gần như thương tiếc mà bắt đầu liếʍ láp.