Đây quả thực là một câu tỏ tình thích hợp trong Kinh Thánh.
Ấy vậy mà thiếu niên khẽ cong môi, cậu khẽ nói như vậy: "Đại tiểu thư có tự nguyện không."
Thiếu nữ chưa trải sự đời quả nhiên như Giang Cận dự liệu, hai má ửng hồng, cô né tránh ánh mắt, vụng về lúng túng chuyển chủ đề.
"Giang Cận, hôm nay thời tiết thật đẹp, chị đẩy em ra vườn xem nhé... Chị trồng một cây hải đường, cánh hoa trắng như tuyết, đẹp lắm..."
"Chị."
"Ừm...? Em gọi chị là chị?"
"Vâng, chị không thích em gọi chị như vậy sao?"
Vẻ mặt thiếu niên mềm mại, đôi mắt ướŧ áŧ thoáng qua một chút tổn thương, vô hại dễ bị bắt nạt.
Không ai nỡ từ chối cậu.
Trong lòng Bàn Xu khẽ cười nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lúng túng há miệng: "Thích, thích mà."
Thiếu niên vui vẻ cong môi, dường như rất hài lòng.
"Chị."
Hoa hải đường trong sân nở rộ vừa đúng lúc, những bông hoa trắng mềm mại chen chúc trên cành lá, có vài cánh hoa mềm mại bị gió thổi qua, rơi lả tả trên vai gầy gò của thiếu niên.
Đôi ngón tay thon dài nhặt lên, kẹp vào trang đầu của cuốn Kinh Thánh.
Nhẹ nhàng ấn xuống.
"Đợi một chút, cái đó không đẹp." Thiếu nữ lại nhặt một cánh hoa đầy đặn xinh đẹp, cúi người lấy cánh hoa trong trang đầu cuốn Kinh Thánh ở trên chân thiếu niên ra rồi đặt cánh hoa của mình vào.
Đuôi tóc mềm mại lẫn với hương đào ngọt ngào nhẹ nhàng lướt qua cổ tay thiếu niên.
Đầu tim hơi ngứa ngáy.
Ngón tay Giang Cận không khỏi khẽ co lại.
Trên cây hải đường một cánh hoa mềm mại xoay tròn rơi xuống hàng mi của cậu, thiếu niên vô thức ngước cằm lên nhìn.
Đôi môi đột nhiên phủ lên một xúc cảm ấm áp mềm mại, đầu mũi tràn ngập hương đào ngọt ngào nồng nàn.
"Ầm…"
Trong đầu vang lên tiếng gì đó đứt gãy, hàng mi dài rậm của thiếu niên đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Giây tiếp theo, cảm giác ấm áp mềm mại trên môi đột nhiên rời đi, các khớp ngón tay Giang Cận đặt trên đầu gối trắng bệch, cố gắng kìm nén cảm xúc tiếc nuối khó hiểu.
"Xin, xin lỗi, chị không biết em đột nhiên ngẩng đầu."
Thiếu nữ áy náy nói, trong mắt lại là vẻ tinh nghịch chỉ là thiếu niên đang chìm đắm trong sự mềm mại dịu dàng không hề nhận ra.
"... Không sao." Thiếu niên bị cướp đi nụ hôn đầu rõ ràng không thể lập tức đeo lên lớp ngụy trang vô hại của mình.
…
Đến tận chiều tối Giang Cận vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Bàn Xu cũng không ngờ đó là nụ hôn đầu của cậu, càng không ngờ cậu lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy!
Thiếu niên điều khiển xe lăn di chuyển đến trước mặt Bàn Xu, đôi mắt đen láy quấn quanh những cảm xúc khó tả, hồi lâu, cậu nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên tủi thân.
"Chị..."
Bàn Xu bị vẻ đáng thương như rau cải trắng của cậu làm cho ngẩn người, nhất thời không phân biệt được cậu có đang diễn kịch hay không.
"Muốn hôn lại một cái." Cậu nói như vậy.