Gió lạnh dữ dội táp vào chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không vướng bụi trần của thiếu niên, những giọt mưa từ từ ngưng tụ rồi rơi xuống, làn da trắng bệch dường như hòa làm một với thời tiết âm u này.
Tấm chăn mỏng đắp trên chân bị nước mưa thấm ướt, cơn đau buốt từ trong xương tủy lan ra.
Giang Cận âm thầm tính toán thời gian và khoảng cách.
"Keng" một tiếng…
Có tiếng gì đó bị va đổ.
Một vệt sáng chói lòa chiếu đến, Giang Cận nằm trong vũng nước mưa chậm rãi chớp mắt, hai chân thẳng tắp thon thả xuất hiện trước mắt, hàng mi cậu run rẩy, ánh mắt dời lên trên.
Là khuôn mặt ngọc ngà kinh ngạc lo lắng của thiếu nữ.
...
Chú Vương run rẩy ngồi xổm xuống xem xét vết thương của thiếu niên, nước mắt lưng tròng nói: "Đại tiểu thư, chú thấy phía trước không có ai cả, cậu ta đây, đây giống như từ trên trời rơi xuống vậy! May mà vết thương không nặng..."
[Ký chủ, cậu ta muốn chinh phục ký chủ.]
Hệ thống đã biến mất lâu ngày đột nhiên lên tiếng.
Bàn Xu nhướng mày, hứng thú mở miệng: [Hửm? Là Diệp Nghi bảo cậu ta đến lừa gạt tình cảm của tôi à?]
Hệ thống: [Đúng.]
[Xuỳ.]
Khi Giang Cận mở mắt lần nữa cảm nhận được có người chạm vào chân mình, đáy mắt cậu dâng lên ý gϊếŧ chóc nồng đậm.
Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của thiếu nữ, thiếu niên ngẩn người, ý gϊếŧ chóc trong đáy mắt lặng lẽ tan biến sạch sẽ, trở lại vẻ ôn hòa trong trẻo.
"Em tỉnh rồi à?"
Thiếu niên im lặng gật đầu.
Bàn Xu cúi người đỡ thiếu niên dậy, lấy hai chiếc gối ôm đặt sau lưng cậu để cậu dựa vào thoải mái hơn, lúc này mới áy náy nói: "Xin lỗi em, là tài xế nhà chị đâm vào em."
"Nhưng em đừng lo lắng, bác sĩ đã khám cho em rồi không có vấn đề gì lớn đâu, à còn nữa là xe lăn của em bị hỏng rồi, xe mới chị đã liên hệ rồi nhanh nhất cũng phải mai mới giao đến."
"Em muốn ở lại đây hay là báo cho Diệp Nghi đến đón em đi?"
"Em muốn ở lại đây." Giọng thiếu niên vẫn còn hơi khàn khàn: "Em không còn nơi nào để đi nữa... Chị có thể cưu mang em không?"
Vừa nói hàng mi dài của cậu còn khẽ run rẩy.
Một thiếu niên xinh đẹp đến mức quá đáng như vậy mở đôi mắt ướŧ áŧ, đáng thương cực kì nói với bạn, chị cưu mang em đi.
Người khác thế nào không biết, nhưng đối với Bàn Xu, điều này rất khơi gợi du͙© vọиɠ của cô.
"Diệp Nghi đâu? Cô ta không phải là chị của em sao?" Bàn Xu giả vờ không biết, hỏi một câu.
"Không phải."
Thiếu niên nhàn nhạt phủ nhận.
Bàn Xu không dấu vết nhướng mày, cũng không làm khó cậu mà tiếp tục hỏi.
"Em đói chưa? Chị bảo quản gia Lâm chuẩn bị đồ ăn rồi."
Thấy cậu lắc đầu: "Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh cá nhân chưa mở, em cứ dùng đi, nghỉ ngơi cho tốt, chị ra ngoài trước đây."
Giường kê sát cửa sổ, Giang Cận chỉ cần cúi mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vườn sau.