Xuyên Nhanh: Nữ Chính Liều Mạng Để Happy Ending

Thế giới 1 - Chương 20

Căn nhà Tống Từ thuê cho cô ta là một biệt thự, tiền thuê một năm cô ta cả đời cũng không kiếm nổi, cô ta thậm chí không trả nổi tiền thuê nhà!

Hơn nữa đã quen với cuộc sống vung tiền như rác, cô ta còn chịu quay về cuộc sống trước kia bị mọi người khinh bỉ làm khó dễ hay sao?

"Bàn Xu là một đại tiểu thư, cô ta ra tay nhất định rất hào phóng, chị không hại em... Chỉ cần cô ta yêu em, cả nhà họ Bàn sẽ là của em, Tiểu Cận, em giúp chị, được không?"

Diệp Nghi cầu khẩn nhìn thiếu niên.

Đôi mắt đen láy của Giang Cận lặng lẽ nhìn cô ta hồi lâu, thẳng thắn phơi bày sự tham lam phù phiếm trong lòng Diệp Nghi, đập tan mọi lớp ngụy trang.

Trong mắt cậu nặng trĩu không rõ là cảm xúc gì.

Hồi lâu cậu khẽ cong môi, thiếu niên chậm rãi chỉ vào đôi chân tàn phế của mình.

"Hôm nay là sinh nhật em, chị."

Diệp Nghi không hiểu cậu nói vậy để làm gì, dù cô ta cố gắng giấu sự thiếu kiên nhẫn trong lòng nhưng vẫn bị thiếu niên bắt gặp.

Thiếu niên chậm rãi mở miệng: "Là ngày em suýt bị xe đâm chết, ngày em bị cắt cụt chân."

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa rả rích, cậu kìm nén cảm xúc bực bội khó chịu trong lòng: "Hơn nữa hôm nay trời mưa, chân em rất đau."

"Em muốn khiến chị áy náy à?"

Diệp Nghi cuối cùng cũng không nhịn được, bao nhiêu chuyện không thuận lợi và sự tự ti trước mặt Bàn Xu như tuyết lở ập đến: "Em chính là muốn khiến chị áy náy đúng không!"

"Đây vốn dĩ là thứ em nợ chị! Bố mẹ chị vì cứu mẹ em mà chết! Giang Cận, đừng nói đôi chân này của rm! Ngay cả mạng sống này của em cũng nên trả cho chị!"

Thiếu niên khép mắt lại, vẻ âm u giữa đôi mày không còn che giấu được nữa nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: "Không phải, Diệp Nghi, là bố mẹ chị thân là người hầu lại tham lam trộm ví của mẹ tôi nên mới cùng mẹ tôi bị thiêu chết trong đám cháy đó."

"Tôi đã biết từ lâu rồi, chị không cần lừa tôi."

Giang Cận nhàn nhạt liếc nhìn người phụ nữ mặt mày dữ tợn.

Hình ảnh tươi cười đưa tay về phía cậu nói muốn đưa cậu về nhà trong ký ức, đột nhiên cậu không nhớ ra nữa.

Chỉ còn lại vẻ xa lạ khi cô ta bảo cậu đi quyến rũ một người phụ nữ khác trước mắt.

"Sau lần này, chúng ta xóa bỏ mọi ân oán."

"Tiểu Cận em đồng ý rồi đúng không?" Diệp Nghi vẻ mặt mừng rỡ, vô thức bỏ qua lời thiếu niên nói, chìm đắm trong niềm vui sắp khôi phục cuộc sống sung túc.

Bàn Xu chắc sẽ không tham lam đến vậy đâu, có Giang Cận rồi cô ta nên trả Tống Từ lại!