Tống Từ thấy mắt cô ngấn nước vẻ mặt tủi thân đáng thương, ngẩn người.
"Anh có làm được không vậy... làm người ta đau quá à…"
Giọng nói này, nũng nịu vô cùng.
Đi kèm với vẻ đẹp mê người đến cực điểm của Bàn Xu, không người đàn ông nào thấy cảnh này mà không động lòng.
Yết hầu người đàn ông lên xuống, Tống Từ đột nhiên khô cả miệng.
Đè nén du͙© vọиɠ trong lòng, Tống Từ thở dốc từng ngụm lớn, trông chẳng khác nào bị yêu quái hút cạn tinh khí.
Bàn Xu dời mắt xuống, nhìn nơi nào đó phản ứng dữ dội của người đàn ông, nheo mắt lại: "Này, Tống Từ, lần này anh không uống thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© gì đấy chứ?"
Sắc mặt Tống Từ khó coi.
Bàn Xu lại cười quyến rũ: "Anh còn không thừa nhận sao Tống Từ, cơ thể anh trời sinh đã rất thích em rồi."
"Cút!"
Nụ cười trên mặt Bàn Xu thu lại, trong đôi mắt màu nâu trà thoáng hiện vài phần lạnh lẽo: "Anh vẫn chưa học được cách nghe lời nhỉ..."
Cô xoay người, đôi chân dài trắng như tuyết ẩn hiện trong chiếc váy dài xẻ tà, cô không nhìn Tống Từ, xoay người đóng cửa rời đi.
Chó dữ không nghe lời thì nên để đói vài bữa cho ngoan.
Như vậy, bất kể thật lòng hay không thì bề ngoài cũng nên học được cách nghe lời rồi.
Theo tiếng "cạch" một tiếng, cửa lại khóa, trong lòng Tống Từ dâng lên một chút nhàn nhạt hối hận, thật ra vừa rồi nói ra chữ "cút" kia, anh đã có chút hối hận rồi.
Nhưng sự kiêu ngạo thúc đẩy anh không muốn cúi đầu nhận lỗi.
Anh che mắt, ngã xuống giường, một lúc lâu, chua xót cong môi.
Tống Từ không phát hiện ra, thật ra anh đã rất lâu rất lâu rồi không nhớ đến Diệp Nghi.
...
[Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ cần chinh phục Giang Cận, xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành chinh phục.]
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Bàn Xu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hệ thống nhắc nhở vậy chứng tỏ mục tiêu nhiệm vụ ở gần đây.
"Chú Vương, dừng xe ở ngã tư phía trước, chú về trước đi."
"Vâng, tiểu thư."
Chú Vương dừng xe lại, do dự nói: "Nếu thiếu gia hỏi thì sao..."
Bàn Xu mở cửa xe: "Nói thật là cháu đi dạo lung tung thôi."
Chú Vương: "Vâng."
"Chị, chị không phải nói không đi tìm người đàn ông đó nữa sao?"
"Giang Cận, A Chu là người tốt, tại sao em lại có ác ý với anh ấy như vậy..."
"Chị..."
Xuỳ, phía trước chẳng phải là nữ chính Diệp Nghi và cậu em trai cùng mẹ khác cha Giang Cận của cô ta sao.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, là kiểu trắng xanh không khỏe mạnh của người quanh năm không thấy ánh mặt trời, đôi mắt phượng hơi tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, trời sinh đã mang theo khí chất “yêu nghiệt họa quốc ương dân”.
Ấy vậy mà trong mắt cậu lại là vẻ âm lãnh tịch mịch không che giấu được, dưới chiếc mũi cao thẳng tinh xảo là đôi môi mỏng khẽ mím, giữa đôi mày ẩn hiện một chút bực bội.
Cậu ngồi trên xe lăn, trên chân đắp một tấm chăn, đôi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng khó khăn di chuyển bánh xe lăn, trán rịn ra vài giọt mồ hôi mỏng không rõ ràng.