Nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, "két" một tiếng đẩy cánh cửa đã khóa ra, ánh nắng không quá chói chang chiếu sáng căn phòng âm u, những hạt bụi trôi nổi trong không khí đều có thể thấy rõ.
Mi mắt khẽ khép của Tống Từ động đậy.
Thấy là Bàn Xu, cảm xúc trong mắt anh phức tạp khó tả.
Bàn Xu không trói anh, trong phòng có nhà vệ sinh, Bàn Xu cũng định kỳ mang đồ ăn đến cho anh, đảm bảo rằng anh không chết đói, chỉ là không ra ngoài được thôi.
Bàn Xu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh: "Tống Từ."
Tống Từ đã gần một tháng không nói chuyện, anh há miệng, câu đầu tiên vậy mà không phát ra âm thanh.
Nhưng đây là cọng rơm cứu mạng của anh, Tống Từ mấp máy môi, giọng khàn khàn khó nghe: "Thả, thả tôi ra..."
Anh sắp phát điên rồi.
Bị nhốt trong căn phòng tối tăm này, anh mất hết liên lạc với thế giới bên ngoài dường như thế giới chỉ còn lại một mình anh, cứ tiếp tục như vậy anh không biết đến ngày nào mình sẽ phát điên.
Gặp lại Bàn Xu, anh phát hiện mình vậy mà không hận cô.
"Anh có ngoan hơn chút nào không?" Bàn Xu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Từ, ngước đầu lên tham lam ngắm nhìn anh.
Đồng tử đen sâu thẳm của Tống Từ run rẩy: "...Ừm."
"Em có thể, thả tôi ra..."
Bàn Xu lắc đầu, cười ngọt ngào đáng yêu nhưng từng chữ từng chữ lại phá tan ảo tưởng của Tống Từ: "Không được đâu, anh Tống Từ vẫn chưa ngoan."
Cô dịu dàng nói: "Nếu thật sự ngoan rồi thì sẽ không muốn ra ngoài đâu."
Tống Từ dường như cuối cùng cũng không thể giả vờ được nữa: "Bàn Xu, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"
"Bởi vì em yêu anh mà, anh Tống Từ."
"Cô đúng là đồ điên!"
Bàn Xu không hề để ý việc anh nói mình như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, tự pha cho mình một tách trà, dáng vẻ lười biếng mà thờ ơ.
Chiếc váy dài xẻ tà màu đen lộ ra đôi chân dài thẳng tắp thon thả, làn da trắng như bạch ngọc tinh khiết nhất trên thế gian, chạm vào ấm áp, mềm mại trơn truột.
Cô vuốt vuốt mái tóc xoăn, khóe môi đỏ khẽ cong lên: "Đúng rồi, mấy hôm trước em gặp Diệp Nghi rồi."
Ngón tay Tống Từ khựng lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng mắt liếc xéo nhìn cô một cái, rõ ràng là để ý.
"Cô ta và Bùi Duật Chu ở bên nhau, rất xứng đôi."
Bàn Xu nhìn anh đầy ẩn ý.
"Bàn Xu!" Tống Từ đột nhiên giận dữ quát lên.
"Tch." Bàn Xu đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Từ, nheo mắt nhìn anh một lúc: "Sao, tức giận à?"
* Tch là một từ tượng thanh trong tiếng Anh, thường được sử dụng để diễn tả sự khó chịu, không hài lòng hoặc sự châm biếm
Tống Từ quay đầu đi không nhìn cô.
Giây tiếp theo anh dường như nhượng bộ lại như lấy lòng siết chặt eo thon của Bàn Xu, hai tay vừa vặn ôm trọn, anh ngước cằm tìm đến đôi môi mềm mại ấm áp hôn lên.
Trong mắt Bàn Xu thoáng qua vẻ kinh ngạc, cũng không từ chối mặc cho anh mạnh bạo không chút dịu dàng cạy mở hàm răng, theo động tác của người đàn ông, cô chậm rãi nhíu mày, trong mắt ngấn một tầng hơi nước mỏng manh.
Cô đẩy Tống Từ ra.