Xuyên Nhanh: Nữ Chính Liều Mạng Để Happy Ending

Thế giới 1 - Chương 15

Diệp Nghi hiển nhiên không nhận ra sự đau khổ của Giang Cận, cô ta bực bội bịt tai lại: "Giang Cận, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, A Chu đối với chị rất tốt, tại sao em không cho chị tiếp xúc với anh ấy!"

Sắc mặt Giang Cận càng thêm trắng bệch thảm hại vài phần, trông thật đáng thương.

Không biết hai người sau đó lại nói gì, Diệp Nghi giậm chân bỏ đi.

Chỉ còn lại thiếu niên nhíu chặt mày, sắc mặt rất khó coi.

Xe lăn quá nặng, một mình cậu mắc kẹt giữa vỉa hè chỉ có thể chậm rãi từng chút một nhích sang bên cạnh, đúng lúc này một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đưa cho cậu một chiếc khăn tay sạch sẽ tinh xảo.

Giang Cận do dự một lát, vẫn nhận lấy, trên khăn tay tràn ngập hương đào ngọt ngào, mùi hương không nồng nàn nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua.

Cậu mím môi: "Cảm ơn."

Bàn Xu không nói gì, đi đến phía sau xe lăn nắm lấy tay cầm, nhàn nhạt nói: "Chị giúp em nhé."

Có người đẩy tay cầm phía sau nhanh hơn nhiều so với việc một mình cậu nắm tay vịn chậm rãi di chuyển, vì vậy Giang Cận không từ chối, chỉ nói thêm một câu cảm ơn.

"Em muốn đi đâu?" Cô hỏi.

Giang Cận giãy giụa một lát, vẫn nói: "Làm phiền chị đưa tôi đến quán bar phía trước, cảm ơn."

Bàn Xu nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, là đi tìm Diệp Nghi rồi, hình như Bùi Duật Chu cũng ở đó.

"Chân của em... sao không đi phẫu thuật?" Giọng thiếu nữ cố ý hạ thấp xuống, dịu dàng quyến luyến.

Nhưng Giang Cận không có phản ứng gì, đôi mắt đen trầm thoáng qua một tia âm u hờ hững, rõ ràng giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng lời nói ra lại mang theo vẻ âm trầm.

"Bị xe cán hỏng rồi."

Bàn Xu cũng cảm thấy có chút xót xa, vốn là một thiếu niên tràn đầy sức sống và lạc quan như vậy nhưng chỉ vì Diệp Nghi lúc đó nổi cơn thánh mẫu, bất chấp tất cả chạy ra cứu một con ếch nhỏ giữa đường, không ngờ xe lao tới, Giang Cận vì cứu cô ta mà hai chân bị xe tải lớn cán qua, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn.

Bàn Xu ít nhiều cảm thấy có chút khó tin.

Bây giờ hào quang thánh mẫu của nữ chính đã bắt đầu bao trùm lên cả những sinh vật như ếch rồi sao?

Thật khó hiểu.

Đến trước cửa quán bar, Bàn Xu vừa định rời đi thì Giang Cận mím môi, do dự gọi cô lại: "Chị có thể..."

"Gì vậy?"

Thiếu niên dường như còn muốn nói gì đó thì đã bị một giọng nam trầm thấp mang theo chút kinh ngạc cắt ngang.

"Bàn Xu? Sao cô lại ở đây?"

Ánh mắt Bàn Xu nhàn nhạt, khẽ liếc mắt thấy là Bùi Duật Chu, sau lưng anh còn có mấy cậu ấm cô chiêu quen mặt, mơ hồ còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Diệp Nghi cứng đờ vài phần, ánh mắt từ Bàn Xu chuyển sang Giang Cận, cô ta cắn môi, trong mắt lập tức trào ra nước mắt.

Vẻ mặt này chẳng khác nào chính thất bắt gian.

Bàn Xu vén vén mái tóc xoăn bên tai, cười rạng rỡ: "Làm việc thiện mỗi ngày."

"Giang Cận... sao em lại ở cùng cô Bàn? Em có biết... Cô ta là ai không..." Diệp Nghi cắn môi không thể tin nổi nhìn cậu, trông chẳng khác nào bị người ta phản bội.