Tà Vương Sủng Nghiện: Nữ Y Triệu Hoán Sư

Quyển 1 - Chương 11: Dám thỉnh gia pháp sao

“Nghiệt nữ, ngươi chết tiệt chạy đi đâu? Ngươi có biết hay không, tất cả mọi người đang đợi một mình ngươi hả?” Tiêu Dịch quát mắng, không rõ là vì nàng mất tích mà giận dữ, hay là vì nàng đã trở về mà nổi nóng.

Tiêu Dĩ Mạt chống tay xuống đất, tay kia ấn mạnh vào một huyệt đạo ở mặt trong cánh tay, đầu óc mới dần khôi phục sự tỉnh táo. Nghe tiếng quát tháo từ trên đỉnh đầu vọng xuống, nàng cười lạnh lẽo: “Cha, người chẳng hỏi xem ta đã xảy ra chuyện gì, về đến nhà liền ra tay đánh mắng. Ha ha, người thật đúng là một người cha tốt!”

Trên cổ nàng vẫn còn vết lằn đỏ ửng, y phục thì vừa dơ bẩn vừa nhăn nhúm vì bị ném đến bãi tha ma. Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt cũng biết nàng chắc chắn đã gặp chuyện chẳng lành. Thế mà ông thì lại ngược lại, chẳng những không quan tâm, trái lại vừa thấy mặt đã muốn giáng cho nàng một cái tát trời giáng.

“Đồ hỗn đản! Ngươi đây là cái giọng điệu gì hả?” Tiêu Dịch nào nhận ra được sự châm biếm trong lời nói của nàng, “Cả ngày ngươi la cà bên ngoài, hôm nay là ngày Đại Chiêu hội quan trọng, ngươi còn dám gây ra bao nhiêu chuyện rồi mới về. Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ ngươi một trận, về sau ngươi chẳng phải là muốn lật trời hay sao! Người đâu, mang gia pháp lên!”

Ngoài sân lập tức có người chạy vào, hẳn là đi thỉnh gia pháp.

Người trong viện nghe thấy thỉnh gia pháp, từng người đều nở nụ cười hả hê. Gia pháp được mang đến, thì nàng còn đường sống nào nữa?

Đối với hạ nhân mà nói, thỉnh gia pháp đồng nghĩa với cái chết. Đối với chủ tử trong nhà, địa vị khác nhau, hình phạt phải chịu cũng khác nhau. Giống như Tiêu Dĩ Mạt, một kẻ không có địa vị gì, gia pháp vừa được mang tới, thế nào cũng phải chịu một trận trọng thương.

Tiêu Dĩ Mạt đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng nàng không hề hoảng hốt. Nàng gắng gượng ngồi dậy từ trên mặt đất, lúc này mọi người mới phát hiện nửa bên mặt của nàng đã sưng phù lên rất cao.

“Phụ thân, nếu ta là người, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Đại tỷ, sao tỷ lại dám nói cha ngu xuẩn?” Tứ tiểu thư Tiêu Y Liên lớn tiếng quát.

“Nhưng chẳng phải là thật sao?” Tiêu Dĩ Mạt cười nhạt, khuôn mặt sưng đỏ cùng với vết đỏ trên má bên kia khiến nàng trông như một con quỷ dữ, vẻ chán ghét càng hiện rõ trên mặt mọi người. “Cha, thời gian không còn sớm nữa rồi, không biết Đại Chiêu hội này người còn định đi không? Nếu đường đường thừa tướng đại nhân đến muộn trong một ngày quan trọng như vậy, không biết người khác sẽ bàn tán những gì?”

Mọi người sững sờ, bọn họ đều bị sự xuất hiện đột ngột của nàng làm cho rối loạn tâm trí, quên mất chuyện Đại Chiêu hội.

“Thêm nữa, hôm nay Hoàng thượng đã nói nhất định phải có mặt ta, chẳng lẽ người đánh ta đến hấp hối rồi lại sai người khiêng ta đến đó sao?” Tiêu Dĩ Mạt tiếp tục nói, “Ta nghĩ, cha người sẽ không hồ đồ đến mức đó chứ?”

Tiêu Dịch đương nhiên hiểu rõ, đó là chuyện không thể nào xảy ra. Đánh người đến gần chết rồi lại đưa đến Đại Chiêu hội, chẳng phải là tự mình chuốc lấy sự chế giễu của thiên hạ hay sao?!

“Hiện tại thì tạm tha cho ngươi. Chờ sau Đại Chiêu hội rồi ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”

“Lão gia, gia pháp đã được mang đến.” Một tên thị vệ cầm một cây côn gỗ đầy đinh bước vào.

“Mang về đi!” Tâm trạng Tiêu Dịch không tốt, giọng nói cũng trở nên cáu kỉnh.

Tiêu Y Tuyết níu lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Cha đừng nóng giận, đại tỷ nói rất đúng, việc tham gia Đại Chiêu hội vẫn là quan trọng hơn. Chẳng phải bây giờ tỷ ấy đã trở về rồi sao? Chúng ta mau chóng đi thôi.”

“Ừ.” Tiêu Dịch trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dĩ Mạt, “Còn không mau cút đi thay quần áo!”

“Từ từ đã!” Tiêu Y Tuyết gọi Tiêu Dĩ Mạt đang xoay người lại, “Đây là cao ngọc do Thái tử ban tặng cho muội, đối với vết thương ngoài da rất hữu hiệu. Đại tỷ hãy bôi một chút lên mặt đi. Nếu cứ để như vậy mà diện kiến Hoàng thượng, e rằng không hay.”

Tiêu Dĩ Mạt quay người lại, nhận lấy bình ngọc, khẽ cười nhạt.

“Cảm ơn nhị muội tốt bụng. Không ngờ Thái tử lại tặng muội thứ trân quý như vậy. Chờ sau Đại Chiêu hội, ta cũng sẽ nhờ Thái tử ban cho ta một ít, với mối quan hệ của chúng ta, chắc là được nhỉ?”