Tà Vương Sủng Nghiện: Nữ Y Triệu Hoán Sư

Quyển 1 - Chương 10: Ăn một bạt tai

Thái tử Độc Cô Phong chính là do Tiêu Dịch một tay nâng đỡ vì muốn tìm cho nữ nhi Tiêu Y Tuyết một mối hôn sự thật tốt. Khi Độc Cô Phong còn là hoàng tử, hắn vốn đã sớm cùng Tiêu Y Tuyết có tư tình qua lại. Cũng bởi vậy, Tiêu Dịch mới dốc lòng ủng hộ, đưa hắn bước lên vị trí Thái tử.

Đôi bên đã sớm bàn bạc rõ ràng, chỉ cần Độc Cô Phong đăng vị, Tiêu Dịch sẽ lập tức dâng sớ thỉnh Hoàng thượng ban hôn, cưới Tiêu Y Tuyết về làm Thái tử phi. Nào ngờ còn chưa kịp hành động, Hoàng thái hậu đã đích thân đứng ra, đem hôn sự này chỉ định cho Tiêu Dĩ Mạt.

Hoàng thượng nói rằng, dù gì cũng đều là nữ nhi Tiêu gia, cưới ai chẳng như nhau, miễn là có thể củng cố mối quan hệ cùng Tiêu Dịch là được. Không cần vì chút tình riêng mà nghịch ý Thái hậu.

Tin tức này truyền đến Tiêu gia, ai nấy đều giận đến tím mặt. Giữa Tiêu Dĩ Mạt và Tiêu Y Tuyết, nào khác chi trời với vực? Không hiểu vì lý do gì, hoàng đế lại kiên quyết như thế, đến cả Độc Cô Phong cũng không có cách nào chống lại.

Nhưng bảo hắn cưới một kẻ phế vật vừa xấu xí vừa vô dụng như Tiêu Dĩ Mạt, thì trong lòng hắn lại trăm lần ngàn lần không cam. Cũng vì thế, mới dẫn đến chuyện Tiêu Dĩ Mạt "mất tích".

Đối với sự việc này, cả phủ Tiêu gia kỳ thực đều âm thầm vui mừng. Chỉ cần Tiêu Dĩ Mạt biến mất, hoàng thượng còn có thể lấy ai ra để tứ hôn? Đến lúc ấy, chỉ cần Độc Cô Phong nói vài câu, hôn sự kia chẳng phải liền rơi vào tay Tiêu Y Tuyết sao?

Chỉ là, việc nàng "biến mất" vẫn phải có một lời giải thích rõ ràng, để tránh khiến hoàng đế sinh lòng nghi kỵ.

Tiêu Dịch suy tính đâu ra đó, liền trầm giọng phân phó gia đinh: “Đánh! Cho ta đánh thật mạnh! Bất kể là lý do gì, các ngươi đã để đại tiểu thư biến mất, tất cả đều không tránh khỏi trách phạt.”

Tiêu Y Tuyết lúc này đứng nép trong lòng phụ thân, vẻ mặt như thể không đành lòng, thế nhưng khóe môi lại khẽ cong, đáy mắt hiện rõ sự hả hê không chút che giấu.

Tiêu Dĩ Mạt à, Tiêu Dĩ Mạt, ngươi chỉ là một kẻ phế vật, dựa vào đâu mà tranh giành cùng ta?

Đám gia đinh nhận lệnh, tay côn vung càng lúc càng mạnh, bộ dáng rõ ràng là muốn đánh chết hai nha hoàn ngay tại chỗ.

“Lão gia, xin tha mạng! Xin tha mạng!”

“Lão gia, đại tiểu thư chắc chắn không phải cố ý… A!”

Hai nha hoàn bị đánh đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, chẳng bao lâu đã mất hết sức lực, không còn khả năng kháng cự.

“Không ngờ hai con nha hoàn theo hầu cái phế vật ấy lại trung thành đến thế.” Tam công tử Tiêu Lẫy Hằng hừ lạnh, giọng lộ rõ vẻ giễu cợt.

Trước đó bọn họ đã từng ra hiệu, chỉ cần hai nàng chịu chỉ điểm Tiêu Dĩ Mạt là cùng người tư thông bỏ trốn, sẽ có thể tha mạng cho các nàng. Vậy mà hai nha hoàn này lại cứng đầu, thà chết cũng không phản bội chủ nhân.

Chỉ cần đánh chết hai nha đầu này, bọn họ có thể đường đường chính chính thượng tấu lên Đại Triều hội. Đến khi ấy, Hoàng thượng nhất định sẽ ban hôn cho nhị tiểu thư cùng Thái tử, mọi chuyện chẳng phải sẽ thành toàn mỹ mãn?

“Không phải đều phải đến Đại Triều hội sao? Cớ sao cả đám lại tụ tập ở cái sân rách nát của ta làm gì vậy?”

Một giọng nữ thanh lạnh vang lên sau lưng đám đông khiến mọi người đồng loạt quay đầu. Tiêu Y Tuyết đang nép mình trong lòng phụ thân, thân thể khẽ run lên, không dám tin nhìn về phía người vừa xuất hiện.

“Đại… đại tiểu thư?” Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Dĩ Mạt, ai nấy đều kinh ngạc.

Nàng làm sao lại đột nhiên có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa, ngay cả đám tu sĩ cảm quan linh mẫn là thế, vậy mà cũng chẳng ai phát giác nàng đã tới từ khi nào.

Tiêu Dĩ Mạt nhìn gương mặt ai nấy đều kinh hoàng, nhếch môi cười lạnh một tiếng, từng bước đi về phía họ. Khi nàng vừa sải chân qua bên cạnh Tiêu Dịch, bất ngờ bị hắn giáng cho một cái tát như trời giáng.

Thân thể này vốn là một kẻ phế vật, vừa mới trọng sinh, hồn phách và thể xác còn chưa hoàn toàn dung hợp. Huống hồ nàng vừa đi suốt quãng đường dài, thể lực vốn đã kiệt quệ. Mặc dù đã kịp phát giác Tiêu Dịch ra tay, nhưng cũng chẳng thể tránh kịp.

Tiêu Dịch thân là tu sĩ, lực đạo dĩ nhiên không giống người thường. Một cái tát ấy như dội sấm ngang tai, đánh thẳng nàng ngã xuống mặt đất, đầu óc choáng váng, cả trời đất nghiêng nghiêng đảo đảo.