Tà Vương Sủng Nghiện: Nữ Y Triệu Hoán Sư

Quyển 1 - Chương 12: Mất tích một đêm liền thay đổi

Nụ cười gượng gạo trên mặt Tiêu Y Tuyết sắp sửa không giữ nổi nữa rồi.

Con tiện nhân này có ý tứ gì? Vừa mới trở về đã muốn khoe khoang chuyện sắp đính hôn với Thái tử sao?

“Hừ, ngươi thật cho rằng, chỉ cần trở về là có thể trở thành Thái tử phi? Đúng là vọng tưởng! Vị trí Thái tử phi chỉ có thể là của ta!” Nàng ta thầm cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại không hề lộ ra một chút nào.

Nàng khẽ liếc mắt ra hiệu cho một nha hoàn đứng gần đó trong sân, người nha hoàn kia lập tức hiểu ý, lặng lẽ bước ra ngoài. Nàng ta cần phải cho Thái tử biết chuyện Tiêu Dĩ Mạt đã trở về trước khi quá muộn, để còn kịp tính toán đối sách tiếp theo.

“Cha, nếu đại tỷ sắp sửa xong xuôi, hay là chúng ta ra ngoài chờ tỷ ấy đi.” Nàng ta nhẹ nhàng nói với Tiêu Dịch.

“Ừ. Tất cả ra ngoài đi.” Tiêu Dịch chẳng muốn nán lại cái sân này thêm một khắc nào nữa, lập tức xoay người dẫn theo đám người rời đi.

Tiêu Dĩ Mạt đợi mọi người đi khuất rồi mới bước đến bên cạnh hai nha hoàn đang nằm trên đất. Một người trong số đó đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, người còn lại lớn tuổi hơn một chút nên tinh thần vẫn còn khá hơn.

“Hạ Vũ, Thu Nguyệt, các ngươi thế nào rồi?”

“Tiểu thư, người đã trở về là tốt rồi.” Hạ Vũ gắng gượng ngẩng đầu nhìn Tiêu Dĩ Mạt, cố hết sức nói: “Tiểu thư mau đi thay y phục đi, không thể chậm trễ chuyện Đại Chiêu hội. Chờ Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, lão gia bọn họ cũng không dám đối xử với người thế nào nữa đâu.”

“Ta đỡ các ngươi vào trong trước đã.” Tiêu Dĩ Mạt khẽ bấm vào một huyệt đạo trên người Hạ Vũ, sắc mặt nàng ta tươi tỉnh hơn một chút. Cả hai dìu Thu Nguyệt vào phòng.

“Tiểu thư, người mau đi thay quần áo đi.” Hạ Vũ thúc giục.

Tiêu Dĩ Mạt thấy nàng ta sốt ruột như vậy, thầm nghĩ nếu biết kẻ đứng sau mọi chuyện này là Độc Cô Phong, liệu nàng ta còn mong chờ hôn sự của họ đến thế không?

Mặc dù vậy, nàng vẫn nhanh chóng thay y phục, rồi cẩn thận thoa lớp cao ngọc lên mặt hai lần, còn cố ý làm mờ đi vết thương trên cổ.

Không thể không nói, thứ cao ngọc này quả thật là một vật phẩm quý giá. Vừa thoa lên mặt, cảm giác nóng rát đau đớn lập tức tan biến, vết sưng cũng bắt đầu từ từ xẹp xuống.

Nghe nói loại cao ngọc này là do sư phụ ở Cổ Hà Tông tặng cho Thái tử, vốn là vật mà chỉ có tu sĩ mới có thể dùng. Nếu không phải vì hắn ta cũng coi như là nửa đệ tử của tông môn, e rằng cũng khó mà có được thứ tốt như vậy.

Không ngờ hắn lại đem nó tặng cho Tiêu Y Tuyết, xem ra tình ý giữa đôi bên quả thật là nồng thắm!

Nàng đặt bình ngọc bên cạnh giường: “Hạ Vũ, lát nữa ngươi thoa thuốc mỡ này cho cả hai người nhé.”

“Tiểu thư, sao có thể như vậy được, thứ thuốc mỡ này vô cùng trân quý. Nếu…” Hạ Vũ đang nói thì nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Dĩ Mạt, liền nuốt những lời còn lại vào trong.

“Ta hy vọng khi trở về, sẽ thấy vết thương của hai người đã lành.” Nói xong, nàng mở cửa bước ra ngoài.

Hạ Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, vì sao nàng cảm thấy, sau một đêm tiểu thư mất tích, cả người đều thay đổi đến vậy? Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của tiểu thư, nàng chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy thuốc mỡ bắt đầu thoa lên người. Tiểu thư vốn ghét nhất việc các nàng dám cãi lời, nếu khi trở về thấy các nàng không khỏe, e rằng sẽ càng thêm tức giận.

Tiêu Dĩ Mạt bước ra đến cổng lớn phủ Thừa tướng, tất cả mọi người đã yên vị trên xe ngựa, chỉ còn đợi một mình nàng.

Nàng tiến đến chiếc xe ngựa thứ hai, người đánh xe đã cất chiếc ghế nhỏ xuống, rõ ràng là không muốn để nàng lên xe. Nàng liếc mắt nhìn gã đánh xe một cái, chẳng phải đây là tên gia nô thường ngày vẫn hay bắt nạt nàng sao? Trước kia mỗi khi các nàng ra ngoài, gã này thường thừa lúc nàng đi dạo phố mà cho xe chạy mất, bỏ rơi nàng cùng Hạ Vũ ở lại, bắt các nàng tự đi bộ về.

Hắn cho rằng cất ghế nhỏ đi thì nàng không thể lên được sao? Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nắm lấy tay hắn dùng sức kéo mạnh, lôi hắn từ trên xe ngựa xuống đất. Không đợi hắn kịp đứng vững, nàng liền vung chân đá mạnh vào hai đầu gối hắn, khiến hắn lập tức quỳ rạp xuống. Sau đó, thừa lúc hắn chống hai tay xuống đất, nàng dẫm mạnh lên lưng hắn mà bước lên xe ngựa.