Khương Dĩ Đường: “…”
Lúc Trình Thời Bắc nói chuyện với cô vẫn giữ cái tật cũ... Kéo dài đuôi câu cuối cùng, giọng trầm thấp mang chút ám muội.
Lúc này anh cũng nói bằng kiểu đó.
Khương Dĩ Đường nhớ lại lời cáo buộc của mình ban nãy, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cô chỉ tay ra sau lưng mình: "Tôi quên mang chìa khóa… Đây là nhà tôi.”
Trình Thời Bắc nhìn theo tay cô, đúng lúc thấy dán chữ “Song hỷ” trên cửa.
Anh cúi đầu, dưới đất là mấy đôi giày nam.
Trình Thời Bắc lại quay sang nhìn cô như thể đang đợi một lời giải thích.
Khương Dĩ Đường nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra ngày chuyển nhà hôm đó, vì sợ lại bị quấy rối, Thẩm Nhạc đã nghĩ ra một chiêu cho cô…
Mua một chữ “Hỷ” rồi thêm mấy đôi giày da nam gửi đến cho Khương Dĩ Đường.
Thẩm Nhạc nói, đây là mẹo nhỏ đảm bảo an toàn cho phụ nữ độc thân sống một mình mà cô ấy học được trên mạng.
Trình Thời Bắc hơi ngẩng cằm, tỏ vẻ như lơ đãng hỏi: “Bạn trai cô à?”
“Ừm, thì sao?” Khương Dĩ Đường giả vờ bình tĩnh đáp lại.
Trình Thời Bắc chỉ nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười khẽ, giọng vô cùng rõ ràng.
“Khương Dĩ Đường, tôi hỏi em một câu.”
“Em quen anh chàng cao mét tám tư nào mà đi giày cỡ 40 vậy?”
“…”
Khôn đến mấy cũng có lúc sơ suất.
Cỡ giày đó là 40 thật á?
Khoan đã… Sao mắt Trình Thời Bắc lại tốt như vậy?
Trong lòng Khương Dĩ Đường rối bời, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Chắc mua nhầm thôi.”
“Ồ.” Trình Thời Bắc nhìn cô, khóe môi cong nhẹ: "Tôi còn tưởng em lại cắm sừng ai rồi.”
Giọng Trình Thời Bắc nhàn nhạt, hệt như hồi anh mới quen cô, cũng giống như anh của bảy năm trước lúc chia tay.
Kiêu ngạo, khinh người.
Có lẽ do men rượu, sự tức giận của Khương Dĩ Đường trào lên không kìm được.
“Trình Thời Bắc, tôi đang đứng đây chờ thợ khóa tới, tôi đợi nãy giờ đã rất bực rồi, chân tê rần luôn, tôi có làm gì đắc tội với anh à? Tôi đứng đây mà cũng chướng mắt anh sao? Anh còn muốn kiếm chuyện với tôi?”
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà lại cắm sừng?”
“Tôi nói rồi, năm đó tôi sang Singapore, không hề có gì với Lâm Phổ Hàm...”
Nhận ra mình lỡ lời, Khương Dĩ Đường chưa kịp che giấu thì đã cảm thấy áp suất không khí xung quanh hạ xuống rõ rệt.
Sắc mặt Trình Thời Bắc bỗng lạnh băng, ánh mắt sắc bén quét qua cô, giọng không còn chút ấm áp nào: “Khương Dĩ Đường, em đừng nhắc đến Singapore với tôi.”
Có vẻ Trình Thời Bắc thực sự giận rồi.
Khương Dĩ Đường hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
“Trình Thời Bắc, anh cố ý đến kiếm chuyện với tôi đúng không?”
“Tôi đứng đây nãy giờ, thật sự rất mệt, chân tê rồi, tôi không muốn cãi nhau. Tôi biết anh thấy tôi không vừa mắt, nhưng tôi cũng đâu có biết hàng xóm kế bên là anh. Nếu biết thì dù có bị quấy rối tôi cũng chẳng dọn đi, anh hiểu không?”
“Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng chẳng muốn gặp anh.”
Khương Dĩ Đường nói một tràng, giọng khản cả lên mới nhận ra Trình Thời Bắc từ nãy đến giờ chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời.
Điều này khiến Khương Dĩ Đường cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Cô hạ thấp giọng: “Trình Thời Bắc, anh nói gì đi chứ!”
Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô, trong ánh mắt là cảm xúc khó diễn tả, như thể có lời gì đó ở bờ môi, quanh quẩn mãi cuối cùng không thốt ra được.
Trình Thời Bắc lùi một bước, bất ngờ cạch mở cửa nhà mình ra không hề báo trước.
Khương Dĩ Đường sững lại: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải bảo chân tê rồi sao?” Giọng Trình Thời Bắc vẫn lạnh nhạt: “Vào nhà ngồi đợi đi.”
Khương Dĩ Đường: “?”
Trình Thời Bắc để Khương Dĩ Đường vào nhà anh một mình, rồi ung dung đi chạy bộ đêm như không có chuyện gì.
Cãi nhau một hồi, sao tự dưng cô lại vào nhà anh nghỉ ngơi rồi?
Cảm giác lạ kỳ như đang ăn cơm nửa chừng thì tự nhiên bắt taxi bỏ đi.
Ngồi trên ghế sofa một lúc để bình tĩnh lại, Khương Dĩ Đường mới để ý, cách bố trí trong nhà Trình Thời Bắc không khác gì nhà anh bảy năm trước.
Đúng như cô đoán, hai căn hộ có cửa giống nhau vì Trình Thời Bắc mua hai căn lớn nhất tầng này rồi đập thông, sửa thành một căn hộ lớn.
Khương Dĩ Đường hít sâu.
Có tiền đúng là thích làm gì thì làm.
Dù Trình Thời Bắc không có ở đây, nhưng Khương Dĩ Đường vẫn có cảm giác không khí trong nhà vẫn thoang thoảng mùi hương thanh mát của anh, mùi hương độc nhất chỉ thuộc về Trình Thời Bắc.
Cô có chút không thoải mái khi bị mùi hương ấy bao trùm.
Cô nhớ lại thời còn đi học, Trình Thời Bắc luôn nắm tay cô thật chặt, không cho cô đi xa khỏi anh.
Khi hôn, tay anh ép chặt sau gáy cô, xâm chiếm, càn quét, không để lại một khe hở nào.