Đúng là tổng tài bá đạo phiên bản trường học.
Học giỏi, đẹp trai, được bao nhiêu bạn gái trong trường theo đuổi. Những thành tích mà cô phải cố gắng hết sức mới đạt được, Trình Thời Bắc chỉ cần nhấc tay cũng làm tốt hơn cô.
Có gì mà Trình Thời Bắc không có chứ?
Khương Dĩ Đường bắt đầu cảm thấy bất công.
Thậm chí vào giây phút này, cô có chút ghét Trình Thời Bắc một cách vô lý.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô mới biết Trình Thời Bắc cũng có lúc phải đau lòng.
Mà ngày hôm đó chính là ngày Trình Thời Bắc bắt đầu thích Khương Dĩ Đường.
“Cái quán bar đó thật sự là do Trình Thời Bắc và Hứa Hạo cùng mở á? Nhưng Trình Thời Bắc thật sự nói vậy sao?”
Thấy cô gật đầu, Thẩm Nhạc bật cười ha hả.
“Tại sao chứ?” Tối nay còn phải livestream, Thẩm Nhạc đang dùng máy massage mặt để giảm sưng trong xe: "Chẳng lẽ là để thêm màu sắc cho cái lịch sử tình yêu nghèo nàn của anh ta à?”
“Nghèo nàn?” Khương Dĩ Đường bắt sai trọng điểm: "Nghèo chỗ nào?”
Rõ ràng sau khi hai người chia tay bảy năm trước, trên Instagram của Trình Thời Bắc chưa từng thiếu ảnh chụp cùng gái.
Hôm nay là mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, ngày mai là cô gái châu Á tóc đen dáng thon. Sau đó là mắt xanh lam, mắt xanh lục, mắt nâu lần lượt thay phiên xuất hiện.
Vào trang chủ của anh nhìn màu mắt cũng có thể chơi trò xếp hình rồi.
Trong lòng Khương Dĩ Đường bỗng thấy bực bội, cầm chai nước quá mạnh tay, vừa mở nắp là nước bắn tung tóe.
Thẩm Nhạc chứng kiến toàn bộ, im lặng giơ ngón cái, rồi vẫn không quên hỏi tiếp:
“Vậy hai người thật sự đã hôn nhau rồi?”
“Đó là trọng điểm à?”
“Thế… Hai người thật… Từng ngủ chung một giường?”
Lần này đến Thẩm Nhạc cũng thấy ngượng.
Khương Dĩ Đường: “…”
“Trọng điểm là." Cô hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Thẩm Nhạc, giấy ăn trên xe để đâu?”
Quần cô đã bị ướt một mảng lớn rồi.
Thẩm Nhạc đưa giấy qua, vẫn không quên chọc: “Mình thấy hai người đúng là có duyên mà.”
“Duyên phận vẫn còn, biết đâu còn gặp lại.”
Lúc xuống xe, Khương Dĩ Đường chỉ coi lời đó là đùa.
Cô vừa hát vừa bước ra khỏi thang máy, uống tí rượu tâm trạng đúng là tốt hơn hẳn. Cô đang định về nhà xem phim rồi đi ngủ sớm dưỡng da, không ngờ bị vả mặt ngay lập tức.
Khương Dĩ Đường không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào hành lang.
Sốc đến mức cô muốn nhéo mình một cái xem có phải đang mơ không.
Rượu trong quán bar… Có phải pha nấm ảo giác Vân Nam không?
Còn Trình Thời Bắc thì bình thản như không, khẽ nói: “Em mà bước thêm bước nữa là đâm vào tôi rồi.”
Người còn ở quán bar chưa đến 20 phút trước, sao lại đang ở hành lang nhà cô?
Vừa mới trải qua chuyện bị hàng xóm cũ quấy rối, đầu óc Khương Dĩ Đường lóe lên một khả năng.
“Trình Thời Bắc... Anh, anh theo dõi tôi à?”
Trình Thời Bắc: “?”
“Không đến mức vậy chứ?” Khương Dĩ Đường quá say, đầu óc hơi quay cuồng, cảm thấy tình huống này chỉ còn lại một khả năng: “Chỉ vì tôi không chịu nhận anh là bạn trai cũ, anh theo dõi tôi đến tận cửa nhà, phục kích tôi à?”
Cô hoàn toàn bỏ qua khả năng đơn giản nhất... Căn hộ với cái cửa sặc sỡ mà cô từng chê bai, là nhà của Trình Thời Bắc.
Vì thế khi Trình Thời Bắc mở khóa cửa căn hộ bên cạnh bằng mã số, Khương Dĩ Đường nghe thấy… Tiếng sĩ diện của mình vỡ vụn.
Trình Thời Bắc không nói một lời, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Khương Dĩ Đường: “…”
Điều khiến cô đau lòng hơn là, cô phát hiện mình quên mang chìa khóa.
Khương Dĩ Đường hít sâu một hơi.
May mà điện thoại vẫn còn lưu số ông chú sửa khóa lần trước, cô báo địa chỉ mới.
“Vâng, là tôi, lại khóa mình ngoài nhà rồi… Vâng cảm ơn chú.”
Tốt thôi, kho bạc lại vơi mất 200 tệ.
Cô thật sự nên mua một cái khóa mã số.
Căn hộ bên cạnh cạch một tiếng rồi lại mở cửa.
Trình Thời Bắc đã thay đồ thể thao, áo hoodie xám khiến khí chất sắc bén của anh dịu bớt, tăng thêm vài phần thoải mái và thanh xuân.
Nhìn trang phục, có vẻ định đi chạy bộ đêm.
Khương Dĩ Đường bỗng nhớ đến Trình Thời Bắc của thời niên thiếu, có chút thất thần.
Trình Thời Bắc cúi đầu nhìn lại trang phục của mình không thấy gì bất ổn, rồi ngước lên nhìn cô.
“Cô Khương, nhìn đủ chưa?”
Khương Dĩ Đường chớp mắt, đối mặt với anh. Trình Thời Bắc vừa gõ nhịp vào khung cửa, vừa học theo giọng điệu khi nãy của Khương Dĩ Đường, chậm rãi nói: “Khương Dĩ Đường, bây giờ tôi có căn cứ nghi ngờ em đang theo dõi tôi.”
“Không lý do gì mà lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, lại còn nhìn tôi chằm chằm.”