Kẹo Gừng Và Rượu

Chương 14

Thẩm Nhạc: “...”

Cô ấy nghiến răng: "Dĩ Đường à, cậu có một kiểu hài hước nhè nhẹ... Mà đủ gϊếŧ người đấy.”

Trước cổng trường có rất nhiều xe đến đón học sinh, nhưng Khương Dĩ Đường chẳng nhận ra chiếc nào.

Cô chỉ biết một chiếc có “hai cái cánh”, vì đó là xe nhà Thẩm Nhạc.

Thẩm Nhạc từng nói cho cô biết, nhưng cô hơi quên rồi, hình như tên gì đó như... Rolex?

Sau khi lên xe, Thẩm Nhạc vẫy tay chào cô, Khương Dĩ Đường cũng vẫy lại. Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường.

Nhưng sau đó Khương Dĩ Đường không vội về nhà.

Thậm chí có thể nói, cô không muốn về cái nhà đó chút nào.

Từ sau khi mẹ tái hôn, cô chuyển đến nhà chú Quan. Chú Quan có một cô con gái riêng với vợ cũ tên là Quan Thiểm Thiểm, người luôn ghét mẹ Khương Dĩ Đường, Khương Hà, nên cũng chẳng ưa gì cô.

Nghĩ đến việc về nhà lại phải đối mặt với cô chị kế, Khương Dĩ Đường thấy vô cùng nặng nề.

Ban đầu Khương Dĩ Đường chỉ định đi bộ vài vòng quanh khu để thư giãn đầu óc rồi mới về nhà, dù sao thì trì hoãn chiến lược cũng là một kiểu trí khôn. Ai ngờ vừa mới đi đến cổng bên khu nhà thì lại thấy Trình Thời Bắc xuất hiện trong tầm mắt.

Khu biệt thự bên cạnh toàn là nhà liền kề tầng thấp giống nhau, con suối nhỏ ở giữa như sông Sở, sông Hán trên bàn cờ, phân tách hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Khương Dĩ Đường bỗng có linh cảm Trình Thời Bắc sẽ nhìn sang, nên khi anh vừa ngẩng đầu, cô lập tức quay người đi vào khu mình ở.

Khương Dĩ Đường vốn định đi thẳng về phòng, nhưng tiếng đóng cửa lại khiến mẹ cô, Khương Hà chú ý.

“Dĩ Đường về rồi à? Mẹ vừa làm nước trái cây, vào bếp lấy một cốc nhé.”

Khương Dĩ Đường nghĩ, chắc chắn mẹ cô không đơn thuần là muốn cô uống nước, quả nhiên: "Cốc này con mang lên phòng cho chị con đi, chắc đang học bài đấy.”

Học bài? Khương Dĩ Đường không nói gì.

Nhưng từ học bài chưa từng có liên quan gì đến Quan Thiểm Thiểm.

Cô gõ cửa phòng Quan Thiểm Thiểm, không thấy ai trả lời. Đang do dự không biết có nên gõ tiếp không thì cánh cửa đột ngột bị mở ra, Quan Thiểm Thiểm như thể đang vội, va thẳng vào Khương Dĩ Đường không chút đề phòng.

Nước trái cây đổ ra, ướt cả áo khoác trắng của Quan Thiểm Thiểm, trông cực kỳ chói mắt. Khương Dĩ Đường nhận ra đây là đồ cô ta chuẩn bị mặc ra ngoài.

Quan Thiểm Thiểm lập tức giật mạnh tai nghe ném xuống đất.

“Mẹ kiếp, Khương Dĩ Đường, mày bị điên à? Không có việc gì đứng lù lù trước cửa phòng tao làm gì? Mất trí à?”

Khương Dĩ Đường cũng bị dọa cho giật mình.

“Xin lỗi chị, em không cố ý, em chỉ muốn đưa nước trái cây cho chị thôi, nhưng hình như chị không nghe thấy em gõ cửa, em cũng...”

Quan Thiểm Thiểm đảo mắt cắt ngang lời cô: “Mẹ nó, ai là chị mày hả?”

“Có chuyện gì thế?” Khương Hà nghe thấy ồn ào vội vã chạy đến, vừa nhìn sơ tình hình đã lập tức xin lỗi.

“Xin lỗi nhé Thiểm Thiểm, dì nghĩ cháu ở trong phòng chắc buồn, nên bảo Dĩ Đường mang cho cháu cốc nước trái cây…”

Quan Thiểm Thiểm đột nhiên cười nhạt, liếc nhìn Khương Hà với ánh mắt ghét bỏ chẳng thèm che giấu: “Tôi thấy buồn thì liên quan gì tới bà? Thật sự tưởng mình là mẹ tôi chắc? Biến đi! Đừng đứng trước cửa phòng tôi, tôi ngửi thấy mùi cũng thấy ghê.”

"Rầm!" cửa phòng bị đóng sập lại.

Gương mặt Khương Hà lộ rõ sự áy náy và tổn thương, dù thật ra lỗi không nằm ở bà ấy.

Khương Dĩ Đường thở dài, nắm tay mẹ, bưng khay quay lại bếp.

“Mẹ, sau này đừng làm gì cho chị ta nữa.”

“Thôi mà, không sao.” Khương Hà cúi đầu né tránh ánh mắt cô, giọng đầy bất lực: "Mẹ Thiểm Thiểm mất rồi, nó chưa vượt qua được, cũng đáng thương lắm. Mẹ nhẫn nhịn thêm một chút là được.”

Lúc đó, Khương Dĩ Đường nghĩ có lẽ cái tính luôn chịu thiệt, nhẫn nhịn của mình, chính là di truyền từ mẹ.

Phòng của Khương Dĩ Đường không lớn, bốn phía dán giấy dán tường màu vàng nhạt đã bong tróc. Trong phòng chỉ có một tủ quần áo, một bàn học và một chiếc giường đơn.

Bộ chăn ga trên giường giống hệt ở trường, vì mẹ cô không mua đồ mới. Trường phát ba bộ khi nhập học, một bộ cô để ở nhà.

Vì vậy mỗi lần nằm lên giường ở nhà, cô lại có cảm giác như mình vẫn đang ở trường.

Không hiểu sao, lúc này trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trình Thời Bắc.

Hình ảnh anh kiêu ngạo, luôn được người khác vây quanh.

Người như Trình Thời Bắc, có lẽ chưa bao giờ phải chịu uất ức, Khương Dĩ Đường nghĩ vậy.

Dù đánh người, vẫn có thể khiến người bị đánh quay lại xin lỗi mình.