Khương Dĩ Đường đến cả tâm trạng đấu khẩu cũng không có, cô thật sự quá khó xử rồi. Một bên là chính nghĩa mà cô luôn giữ vững, một bên lại là áp lực bị Trình Thời Bắc đe dọa.
Nếu cô thực sự đi tố cáo thì sẽ ra sao?
Trình Thời Bắc có đánh luôn cả cô không?
Nghĩ tới đây, Khương Dĩ Đường rùng cả mình.
“Cậu run cái gì đấy?” Thẩm Nhạc khó hiểu.
“Không sao." Khương Dĩ Đường cắn răng: "Có lẽ mình không phải gấu trúc… Mà là gấu Bắc Cực.”
Nhưng cô cũng không do dự quá lâu. Tiết ra chơi lớn thứ hai, Khương Dĩ Đường vỗ bàn: “Không được! Mình phải giữ vững chính nghĩa!”
Trước ánh mắt khó hiểu của Thẩm Nhạc, Khương Dĩ Đường không quay đầu lại mà đi thẳng tới văn phòng thầy giám thị.
Thậm chí cô không đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, vì cảm thấy thầy rất thiên vị Trình Thời Bắc.
Anh hay trốn học nhưng chưa bao giờ bị xử lý kỷ luật.
Vừa đến cửa văn phòng giám thị, Khương Dĩ Đường đang định bước vào, thì lại xoay người 180 độ, giả vờ không có gì, quay lại như chưa từng có ý định gì.
Trình Thời Bắc và người bị đánh hôm qua sao lại đang trong văn phòng?
Nhìn kỹ hơn, ngoài họ ra còn có cả Lâm Phổ Hàm của lớp bên cạnh.
Nhưng chẳng phải Lâm Phổ Hàm bạn thân của Trình Thời Bắc sao?
Lẽ nào là Lâm Phổ Hàm tố cáo Trình Thời Bắc đánh người?
Vì đại nghĩa diệt thân?
Đang lúc đầu óc Khương Dĩ Đường quay cuồng thì chuyện còn khiến cô rối hơn lại xảy ra.
Từ trong văn phòng giám thị vang lên tiếng xin lỗi.
Nhưng không phải Trình Thời Bắc xin lỗi.
Mà là người bị đánh hôm qua, đang cúi đầu xin lỗi Trình Thời Bắc.
“Xin lỗi, tôi đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, sau này nhất định không tái phạm, mong cậu tha thứ cho tôi.”
Khương Dĩ Đường trố mắt.
Sự kinh ngạc đã thắng cả nỗi sợ.
Cô lén nép sau cửa nhìn vào, thấy trong văn phòng, người bị đánh hôm qua cùng với thầy giám thị…
Cúi người 90 độ tiêu chuẩn, xin lỗi Trình Thời Bắc.
Khương Dĩ Đường: “?"
Bị cú shock ba lần liên tiếp, đầu óc Khương Dĩ Đường tạm thời sập nguồn.
Đây là… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau khi về lớp ngồi đờ người cả buổi, không làm nổi câu vật lý nào, Khương Dĩ Đường cuối cùng rút ra một kết luận…
Không chỉ thầy chủ nhiệm thiên vị Trình Thời Bắc.
Có thể ngay cả thầy giám thị cũng vậy.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Tối hôm đó trong giờ tự học, Khương Dĩ Đường ra quyết định quan trọng…
Cô tuyệt đối không được đυ.ng tới Trình Thời Bắc.
May mắn thay, trong một khoảng thời gian dài sau đó, cả hai không có bất kỳ liên hệ nào.
Khương Dĩ Đường thở phào trong lòng, tốt quá, cuộc sống lại quay về với bình yên như xưa.
Khoảng thời gian đó cô bận rộn ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ. Sau khi thi xong là kỳ nghỉ ngắn. Cả lớp háo hức thu dọn sách vở, chỉ có Khương Dĩ Đường canh thời gian, trước giờ tan học đã đi một chuyến tới văn phòng.
Nhìn thấy cô, thầy chủ nhiệm Lão Trương mỉm cười hiền hậu vẫy tay gọi, rồi lấy ra một tờ giấy từ túi hồ sơ bên cạnh.
“Lại đến xem điểm à?”
Khương Dĩ Đường ngoan ngoãn gật đầu.
“Lần này có tiến bộ, môn Ngữ văn và Tiếng Anh làm khá tốt, nhưng...”
Giọng ông ấy bỗng đổi tông: "Vật lý và Toán vẫn phải cố gắng thêm nữa, đây là điểm yếu của em.”
Khương Dĩ Đường âm thầm ghi nhớ điểm từng môn trong lòng. Đứng thứ bảy trong lớp, cô lại tiến thêm một bậc.
Không ngoài dự đoán, cái tên Trình Thời Bắc vẫn chễm chệ ở vị trí đầu bảng.
Toán 148 điểm, Vật lý 97 điểm.
Khương Dĩ Đường thầm cảm thấy không công bằng.
Sao có người đánh nhau gây sự trong trường, mà vẫn có thể thi được điểm cao thế này?
Đây là yêu quái phương nào vậy?
Nhưng may là không phải điểm tuyệt đối, cô nghĩ vậy.
Chứng tỏ anh cũng có bài không làm được, anh không phải thần thánh.
Nhưng đúng lúc ấy, thầy Trương cũng vừa nhìn thấy bảng điểm của Trình Thời Bắc, lắc đầu tiếc nuối: “Thằng nhóc Trình Thời Bắc này, lại không làm đúng trình tự bài giải, bỏ bước nên bị trừ điểm rồi chứ gì.”
Khương Dĩ Đường: “...”
Cười lên nào, phải cười.
Dù trái tim đã vỡ vụn.
“Thầy, em ra ngoài trước nhé, cảm ơn thầy.”
“Cậu vừa đi xem điểm à?” Thẩm Nhạc ngồi uể oải vẫy tay với Khương Dĩ Đường: “Sao rồi?”
Khương Dĩ Đường đã quên luôn cú sốc khi nãy trong văn phòng, nghiêm túc báo lại điểm của mình.
“Cậu thì sao?”
“Đừng nhắc nữa.” Thẩm Nhạc phất tay rất dứt khoát: "Mình vừa nhìn bảng điểm xong, trong đầu chỉ hiện ra mười chữ.”
“Mười chữ gì?”
Thẩm Nhạc ném cái cặp xuống bàn đầy cảm xúc, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn, căm phẫn.
“Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục quá trời luôn rồi ấy!”
Khương Dĩ Đường đếm rồi nghiêm túc nói: “Đó là mười một chữ mà.”