Kẹo Gừng Và Rượu

Chương 12

Bị câu đó chặn họng, Thẩm Nhạc tức mà bật cười: “Phải rồi chị à, mình quên mất cậu là kiểu người hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, cuối tuần mình gửi link diễn đàn trường cho cậu nhé.”

“Không cần đâu, không cần đâu.” Khương Dĩ Đường xua tay lia lịa.

Nhà cô không có máy tính, bản thân thì chỉ có một cái Nokia hàng lậu, lên diễn đàn là chuyện viển vông.

“Vậy nên…” Khương Dĩ Đường kiên trì quay lại chủ đề: “Trình Thời Bắc là người như thế nào vậy?”

“Dù mình học chung lớp với cậu ấy hai năm, nhưng cậu cũng biết mà, mình không thân với… Đám người bọn họ”

Thẩm Nhạc suy nghĩ một chút, dứt khoát quay người đối diện với Khương Dĩ Đường ngồi xuống, còn kéo ra vài gói đồ ăn vặt. Đây là combo quen thuộc mỗi khi Thẩm Nhạc tám chuyện.

“Mặc dù không hiểu sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến Trình Thời Bắc…”

“Nhưng theo những gì mình biết từ diễn đàn, cậu ấy học giỏi, đẹp trai, thiên tài.”

Học giỏi thì cô biết rồi, đẹp trai là sự thật khách quan, còn thiên tài là vì đã từng đoạt rất nhiều giải về robot, toán học.

Nhưng chỉ thế thì không thể giải thích được tại sao Trình Thời Bắc lại đánh người.

“Vậy… Nếu không tính thông tin trên diễn đàn thì sao?”

Trong miệng Thẩm Nhạc vang lên tiếng rộp rộp của khoai tây chiên: “Vậy mình nói theo cảm nhận của mình nhé.”

Giọng cô ấy chuyển hướng, chẳng màng xung quanh có ai đang nghe lỏm hay không: “Lạnh lùng, kiêu ngạo, coi trời bằng vung.”

Khương Dĩ Đường à một tiếng, Thẩm Nhạc nhún vai: “Chẳng phải mình chơi thân với Hứa Hạo sao, nên cũng tiếp xúc với Trình Thời Bắc vài lần, tiếp xúc xong chỉ cảm thấy như vậy thôi.”

Hứa Hạo là bạn của Trình Thời Bắc, ngoài ra còn có Lâm Phổ Hàm, ba người họ lúc nào cũng như hình với bóng.

“Cứ như là ai cũng không xứng để làm bạn với cậu ta vậy.”

“Cậu tin không." Thẩm Nhạc chỉ xung quanh, giọng chắc nịch: “Đến cả tên bạn trong lớp Trình Thời Bắc cũng không nhớ hết.”

Lúc học sinh tan học, Khương Dĩ Đường đang làm trực nhật, cô vẫn còn đang nghĩ về những lời của Thẩm Nhạc.

“Chẳng lẽ vì quá kiêu ngạo, thấy người kia cản đường, nên đánh luôn? Nghe cũng chẳng hợp lý gì cả!”

Khương Dĩ Đường thấy hơi rối rắm, quét xong thì cô đi lau bảng.

Ban đầu lịch trực nhật có năm người, nhưng bốn người kia vừa tan học là biến mất tiêu, chỉ còn mình cô.

Trình Thời Bắc đẩy cửa bước vào, mùi nước lau sàn và thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Anh không ngờ giờ này vẫn còn người trong lớp.

“Trình Thời Bắc… Coi trời bằng vung, kiêu ngạo…”

Đầu óc Khương Dĩ Đường vẫn không thể nghĩ ra lý do hợp lý, lời thì thầm tự nói ấy rơi vào tai đương sự từng chữ một.

Mặt Trình Thời Bắc không cảm xúc, nhướng mày, rồi khoanh tay tựa vào cửa sau lớp.

Lau bảng xong, Khương Dĩ Đường vừa xoay người lại thì hét lên như thấy ma.

Con ma đó thản nhiên đứng thẳng người dậy, nghe thấy giọng cô nhỏ nhẹ, thận trọng: “Bạn học… Trình, cậu vào từ lúc nào thế?”

Giọng anh đều đều: “Để xem nào… Chắc là từ lúc cậu chửi tôi kiêu ngạo coi trời bằng vung đấy.”

Khương Dĩ Đường như bị điểm huyệt đứng sững tại chỗ. Trình Thời Bắc bật cười khẽ, nhưng không nhớ mình đã đắc tội với cô gái trước mặt từ khi nào.

“Vậy… Cậu có chuyện gì sao?”

Dù hoảng đến mấy, Khương Dĩ Đường vẫn chắc chắn một điều.

Trình Thời Bắc chỉ nghe thấy cô nói xấu sau lưng, chứ không biết người nhìn thấy cảnh đánh nhau chiều nay là cô.

Cô vẫn còn quyền lên tiếng vì chính nghĩa, báo cáo với thầy cô.

Nhưng một câu nói của Trình Thời Bắc đã đập tan sự bình tĩnh mà cô vừa cố gắng dựng lên trong lòng.

Trình Thời Bắc nhìn chằm chằm Khương Dĩ Đường vài giây, khóe miệng hơi nhếch, lắc lắc thứ trên tay: "Chắc là có chút chuyện đấy.”

“Bạn học Khương, chiều nay lúc xem kịch vui, hình như cậu đi hơi vội...”

“Quên cầm sổ tay này rồi.”

Thật ra hôm đó, hiếm khi Trình Thời Bắc nổi lòng tốt, tiện tay mang quyển sổ tay rơi ngoài hành lang trả lại.

Dù sao thì anh cũng có chút ấn tượng mơ hồ.

Trong lớp có một cô gái như thế, mỗi lần thấy đều đang cúi đầu học hành chăm chỉ.

Có lẽ cô trân trọng quyển sổ đó lắm.

Nhưng Khương Dĩ Đường không nghĩ như vậy.

Kết hợp với cảnh đánh nhau cô thấy hôm nay, lại thêm mấy lời của Thẩm Nhạc: “Kiêu ngạo, lạnh lùng, coi trời bằng vung…”

Khương Dĩ Đường khẳng định một điều…

Hình như cô đã bị Trình Thời Bắc uy hϊếp rồi.

Cả buổi tối Khương Dĩ Đường dằn vặt không biết có nên là người đứng ra tố cáo.

Sáng hôm sau đến lớp, cô mang theo đôi mắt thâm quầng nặng trĩu.

“Sao thế." Ánh mắt Thẩm Nhạc đầy vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không muốn học nữa hả, định đi làm gấu trúc quốc bảo cho khỏe đúng không?”