Hồi đó là hương thơm của nước giặt trên người thiếu niên.
Khương Dĩ Đường sững lại... Sao cô lại nhớ đến mấy chuyện đó?
Xem ra tối nay thật sự uống hơi nhiều rồi.
Cô đành ngồi xuống sát mép sofa.
Ngoài phòng khách là một ban công hình chữ L có góc cua, trên ban công trồng vài chậu cây xanh. Trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch màu sắc đồng nhất, mặt bàn được mài nhẵn bóng loáng, trên bàn đặt một bình sứ trong suốt kiểu Trung, cắm vài nhành mộc lan trắng. Thân bàn vẫn giữ nguyên sự thô ráp tự nhiên của đá nguyên khối. Phía sau là một chiếc sofa đen hiệu Lawrence.
Chỉ là ở khu bếp kiểu mở có rất nhiều tủ không rõ công dụng. Trên mặt bếp đặt đủ loại gia vị và dụng cụ nấu ăn. Khương Dĩ Đường chợt nhớ đến hôm đó lúc đi ngang nhà bên, cô ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.
Là Trình Thời Bắc nấu?
Nói cũng lạ, người như Trình Thời Bắc, một thiếu gia nhà giàu mà nấu ăn lại ngon như vậy, còn cô dù đã rất cố gắng học nấu ăn, nhưng mỗi lần đều chỉ góp phần làm phong phú thêm danh mục ẩm thực... Tăm tối.
Rồi ánh mắt của Khương Dĩ Đường lướt qua cánh cửa phía chéo trước mặt thì nhìn thấy phòng ngủ của Trình Thời Bắc.
Trước khi nhìn thấy phòng ngủ của anh, thứ đập vào mắt cô lại là… Một chiếc qυầи ɭóŧ nam tứ giác treo trên giá treo đồ.
Khương Dĩ Đường lập tức bật dậy khỏi ghế sofa như bị điện giật, quay người định rời đi ngay lập tức.
Thợ khóa có khi cũng sắp tới rồi, cô không thể ở lại đây thêm được nữa.
Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên.
Mở khoá nhìn thì thấy tin nhắn từ mẹ, Khương Hà gửi tới: [Dĩ Đường, vài hôm nữa là Tết Trung thu rồi, về nhà một chuyến nhé]
[Cháu trai của chú Quách, con biết đấy, hồi nhỏ con có gặp qua, nó vừa mới về nước]
[Nó không quen thuộc gì ở đây, mẹ nghĩ mấy đứa trẻ tụi con nói chuyện dễ hợp, con dẫn nó đi chơi quanh quê nhà, làm quen chút nha]
Dù có hơi ngà ngà say, Khương Dĩ Đường cũng nhìn ra ngay ý đồ của mẹ.
Muốn cô đi xem mắt chứ gì... Lại còn dùng chiêu hồi nhỏ từng gặp, đúng là quá vụng về.
Khương Dĩ Đường bĩu môi, người cô từng gặp từ nhỏ đến lớn thì nhiều lắm đấy.
Không biết có phải rượu làm cô mạnh miệng hơn không, cô chẳng buồn gõ chữ, mà ấn giữ nút ghi âm rồi bắt đầu bịa chuyện: “Mẹ, là thế này…”
“Dạo trước con có ghé một ngôi chùa bên Giang Đô, linh lắm. Vị đại sư nắm tay con vừa nhìn đã nói, gần đây không nên yêu đương.”
“Sao Hôn Nhân rơi vào sao Địa Sát, dễ gặp tai ương.”
Khương Hà phản hồi ngay lập tức.
[Thật không? Con đừng lại qua loa với mẹ đấy]
“Đương nhiên là thật mà!” Khương Dĩ Đường càng bịa càng hăng.
“Đại sư nói, tương lai mờ mịt, phải tránh xa đàn ông, nếu không ắt sẽ rước họa.”
“Tránh xa thế nào, rước họa gì?”
“Tránh xa thì dễ thôi, thấy đàn ông thì đi đường vòng. Còn họa... Có thể là…”
Nói xong, Khương Dĩ Đường mới nhận ra có gì đó sai sai.
Vì mẹ cô không trả lời nữa.
Cô ngẩng đầu... Thì thấy Trình Thời Bắc đang đứng ngay trước mặt cô, dáng vẻ như đang kiên nhẫn lắng nghe.
“Anh... Sao anh lại ở đây?”
Vừa thốt ra xong, Khương Dĩ Đường chỉ muốn tự vả mình.
Nói như không nói, đây là nhà của anh mà!
Nhưng đôi mắt đen của Trình Thời Bắc không lộ rõ cảm xúc, ánh mắt lướt qua gò má cô rồi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Mắt anh thật quyến rũ, khoảnh khắc ấy Khương Dĩ Đường thầm nghĩ.
Rồi thấy anh khẽ cúi người, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hơi thở hòa quyện, Khương Dĩ Đường nghe thấy cả nhịp tim mình đập. Cô lùi lại, đến khi lưng chạm phải ghế sofa mềm mại.
Hương thơm mát lạnh đặc trưng của Trình Thời Bắc lại một lần nữa bao phủ lấy cô.
Đây là khoảng cách mỗi lần hai người hôn nhau bảy năm trước.
Phải rất lâu sau, Khương Dĩ Đường mới nghĩ ra được một từ chính xác để mô tả hành động của Trình Thời Bắc hôm nay...
Mời mình vào chum.
Giọng Trình Thời Bắc trầm thấp, khàn khàn như tiếng thì thầm bên tai: “Tránh xa đàn ông, nếu không sẽ gặp họa?”
“Tôi thật sự tò mò... Cái chùa em đến đó có linh thiêng thật không?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt cô trở nên mơ hồ, yết hầu của Trình Thời Bắc khẽ chuyển động, môi anh nhẹ nhàng áp sát.
Đầu óc Khương Dĩ Đường mơ màng, mùi hương đàn ông lạnh lẽo trên người Trình Thời Bắc như thể là liều thuốc an thần khiến cô dịu lại.
Nhưng khi còn chưa kịp cảm nhận được hơi ấm từ môi anh, Trình Thời Bắc đã nhanh chóng rời đi.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước khiến cô có chút hụt hẫng.
Tay trái anh luồn qua bên cổ cô chống lên ghế sofa, tay phải thì tùy ý xoa đầu cô.