Nhìn qua lại giống như đang quan tâm Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn không hiểu sao Thẩm Ngọc Hành lại đột nhiên quan tâm đến mình, cũng không khỏi cau mày, có chút không quen.
"Không có gì."
"Không có gì cái đầu ngươi..."
Thẩm Ngọc Hành biết bệnh nứt da không phải ngày một ngày hai mà khỏi được, nhìn dáng vẻ cứng đầu của Tiêu Tẫn, trong lòng không nhịn được mà mắng thầm một câu: "Thằng nhóc cứng đầu."
Hắn nhìn thoáng qua tay của Tiêu Tẫn, bằng mắt thường thấy được, tình trạng nứt nẻ đã khá hơn hôm qua một chút.
Thẩm Ngọc Hành từ trong hộp trang điểm bên cạnh lấy ra hai hộp thuốc mỡ, nhét vào tay Tiêu Tẫn: "Mỗi ngày bôi hai lần, sáng tối, nhanh chóng chữa lành đôi tay xấu xí này đi, tránh để người khác nhìn thấy, lại tưởng rằng ta ngược đãi ngươi."
"Cần thứ gì, cứ bảo người đến Nội Vụ Phủ lấy, nhà họ Thẩm chúng ta không thiếu bạc, nuôi một kẻ vô dụng cũng thừa sức."
Sợ y nghi ngờ, Thẩm Ngọc Hành chỉ có thể vòng vo mà nói như vậy.
Mặc dù nhiệm vụ của hắn là cứu rỗi Tiêu Tẫn, nhưng hắn cũng không hy vọng Tiêu Tẫn sẽ ngay lập tức nảy sinh thiện cảm với hắn.
Chỉ mong về sau khi Tiêu Tẫn lên ngôi, đừng đem hắn ra lăng trì là được...
Hộp thuốc mỡ trong tay Tiêu Tẫn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, quyến rũ thường thấy ở Thanh Trạc Điện.
Đó là mùi hương mà Thẩm phi trước kia luôn yêu thích, nhưng mùi hương vừa rồi từ người Thẩm Ngọc Hành phát ra lại là một mùi trà thanh đạm, trong trẻo.
Tiêu Tẫn nâng cổ tay mình lên, bên cạnh vẫn còn thoang thoảng mùi hương lưu lại.
Đôi tay ấy, thoang thoảng hương trà, thon dài, trắng nõn lại mềm mại.
Tựa như cả đời chưa từng trải qua gió mưa, cũng chưa từng bị bụi trần làm vấy bẩn.
Mùi hương khiến người ta tĩnh tâm an thần nhất, lại khiến trong lòng Tiêu Tẫn dâng lên ý nghĩ cuồng loạn, muốn nghiền nát, xé rách người đó, đem hắn quăng vào bùn lầy... sống không bằng chết.
---
Dọn dẹp xong chuyện của Tiêu Tẫn, Thẩm Ngọc Hành lại đi xem xét trước sau cung điện.
Đi một vòng lớn, cuối cùng Thẩm Ngọc Hành cũng yên tâm — lần này, Thanh Trạc Điện coi như an toàn.
Nguyên tác viết rằng, ngọn lửa mà Tiêu Tẫn nổi lên khi đó lâu ngày không thể dập tắt, nguyên nhân là bởi trong từng góc nhỏ của Thanh Trạc Điện đều bị người ta giấu đá lửa.
Sau khi gia yến bắt đầu, hầu hết cung nhân đều đi tham gia tiệc, nhân lúc trống trải, Thanh Trạc Điện lập tức bị thiêu rụi hoàn toàn.
Nhưng nay Thẩm Ngọc Hành đã lật tung cả cung điện, cũng không tìm thấy một mẩu đá lửa nào.
Thế nhưng sắc mặt hắn vẫn không tốt lên.
Trong cung không tìm được một mẩu đá lửa — điều này chứng tỏ rằng ngọn lửa mà Tiêu Tẫn nổi lên khi đó là quyết định nhất thời.
Một mình y, làm sao có thể trong thời gian ngắn bố trí đá lửa, châm lửa gây thương tổn?
Sớm đã biết Tiêu Tẫn có rất nhiều tai mắt trong cung, nhưng không ngờ, vào thời điểm này đã có rồi!
Nguyên tác từng viết qua, những người này đều là tử sĩ mà Tiêu Tẫn tự tay nuôi dưỡng trong những năm lưu lạc dân gian, thủ đoạn tàn nhẫn, vì y mà không từ bất cứ điều gì.
Tiêu Tẫn thao túng họ, âm thầm nắm giữ tình báo của lão hoàng đế và các hoàng tử, nhìn bề ngoài yếu đuối bất lực, kỳ thực đã nhìn thấu toàn cục.
Chưa nói gì khác, chỉ riêng độ khó của việc cứu rỗi đã tăng lên không ít.
Thẩm Ngọc Hành đang ngồi trên bậc thềm trước điện, mặt mày ủ rũ, ném ngọc bội như chơi đá.
Lúc này, bên dưới bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Thẩm phi."
Thẩm Ngọc Hành cúi đầu nhìn, trước mắt xuất hiện một thiếu niên mặc đồ thái giám, trông sạch sẽ thanh tú, rất quen mắt.
"Ngươi là?"
Thiếu niên thái giám cười ngại ngùng: "Nô tài tên là Chu Nguyên, trước đây ở cung Dao phi, Lâm Tử nói muốn hầu hạ Dao phi, nên đổi nô tài đến đây."
Dao phi không phải nam phi, nhưng cũng giống như Thẩm Ngọc Hành, năm nay mới vào cung, là một trong những sủng phi mà lão hoàng đế yêu thích nhất.
Lâm Tử không trung thành, muốn trèo lên chỗ Dao phi, cũng không có gì lạ, nhưng...
Thẩm Ngọc Hành quan sát Chu Nguyên vài lần, thử thăm dò: "Ngươi vốn làm việc ở cung Dao phi, sao lại bằng lòng đến đây chịu khổ?"
"Nô tài và Lâm Tử là đồng hương, trước đây khi mới vào cung từng chăm sóc lẫn nhau, quan hệ khá thân thiết."