Tôi Chết Đi Rồi, Hoàng Đế Chó Kia Hoàn Toàn Phát Điên

Chương 15: Đây chẳng phải nam chính thụ sao?! (3)

Nói rồi, Chu Nguyên cả gan ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Hành một cái: "Hơn nữa, nô tài hầu hạ Thẩm phi, không cảm thấy là chịu khổ."

Chưa biết trong lòng Chu Nguyên nghĩ gì, nhưng miệng lưỡi quả thật ngọt ngào.

Chu Nguyên lớn hơn Lâm Tử một chút, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, bằng với tuổi của Thẩm Ngọc Hành trước khi xuyên sách.

Thẩm Ngọc Hành thờ ơ gật đầu: "Vậy thì nhớ đổi thẻ bài với Lâm Tử, sau này theo ta làm việc."

Chu Nguyên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Hành một cái.

Người ta đều nói Thẩm phi tính tình kỳ quặc, khó chiều. Hắn ta vốn đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng sự làm khó và châm chọc của Thẩm Ngọc Hành, nhưng không ngờ hắn lại dễ nói chuyện đến vậy.

Không biết là do tâm trạng hắn hôm nay tốt, hay còn có lý do nào khác.

Chu Nguyên nhận lệnh, đi một chuyến đến Nội Vụ Phủ lấy thẻ bài, khi trở về điện Thanh Trạc thì Thẩm Ngọc Hành đã chuẩn bị lên đường tham gia gia yến.

Từ xa, Chu Nguyên đã thấy Tiêu Tẫn đứng sau lưng Thẩm Ngọc Hành, không khỏi kinh ngạc.

“Nô tài đi chuẩn bị thêm một cỗ kiệu...”

“Không cần, thế này là được rồi.” Thẩm Ngọc Hành dường như hơi mệt, ngáp một cái rồi trực tiếp ngồi lên kiệu.

Chu Nguyên ngạc nhiên nhìn Tiêu Tẫn cũng bước lên cùng một cỗ kiệu.

Chẳng phải nói Thẩm phi ghét nhất là đi cùng Cửu Điện hạ sao? Chuyện này...

Không chỉ mình hắn ta, lát nữa trong gia yến, chắc chắn cũng sẽ có không ít người thắc mắc như vậy.

Nhưng Thẩm Ngọc Hành chẳng quan tâm người ta nghĩ gì, hắn chỉ muốn giữ mạng mình mà thôi.

Cỗ kiệu đi rất êm, chỉ có chút rung nhẹ lên xuống.

Thẩm Ngọc Hành coi như Tiêu Tẫn không tồn tại, ngồi đối diện y, khép mắt dưỡng thần một chút.

Trong kiệu chỉ có hai người bọn họ, dù Tiêu Tẫn to gan đến đâu, cũng không dám gϊếŧ người ngay tại đây... chắc vậy.

Thẩm Ngọc Hành ngủ không yên ổn, luôn cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình, như muốn lột da rút xương hắn.

Dần dần, âm thanh xung quanh trở nên huyên náo.

Thẩm Ngọc Hành bị đánh thức, nhíu mày xoa xoa mắt, phát hiện ánh mắt Tiêu Tẫn đang xuyên qua cửa sổ kiệu, nhìn chăm chú thứ gì đó bên ngoài.

Không hiểu sao, ánh mắt đó mang theo một thần sắc mà Thẩm Ngọc Hành chưa từng thấy qua... có phần khiến người ta bất an.

Thẩm Ngọc Hành cũng liếc nhìn ra ngoài——

Dưới bức tường đỏ, trên con đường không mấy rộng rãi trong cung, một cỗ kiệu nghiêng ngả đổ xuống.

Bên cạnh kiệu là một tiểu nam nhân áo bào lấm lem bụi, khóe mắt vương lệ, tuy là nam nhân nhưng chắc chắn có thể gọi là yếu đuối đáng thương.

Cạnh hắn ta, còn có mấy tiểu thái giám đang quỳ trên đất, liên tục cầu xin.

Tim Thẩm Ngọc Hành khẽ thót lên một cái.

... Đây chẳng phải là nhân vật chính thụ Tô Trừng sao?!!

Hệ thống lập tức lên tiếng khi cảm nhận được cốt truyện chính đang tiến triển: [Ký chủ! Đã kích hoạt cốt truyện chính rồi!]

Thẩm Ngọc Hành âm thầm gật đầu.

Là nhân vật chính thụ trong câu chuyện đầy máu chó này, Tô Trừng là một nhân vật thảm không kém Tiêu Tẫn.

Hắn ta xuất thân thấp kém, lại chậm chạp, không được sủng ái trong cung, vị trí chỉ là một tài nhân nhỏ bé.

Cũng giống như Tiêu Tẫn, ngày thường ngay cả tiểu thái giám cũng có thể tùy ý bắt nạt hắn ta.

Hôm nay trong cung tổ chức gia yến, không biết ai đã động tay động chân vào cỗ kiệu của hắn ta, khiến hắn ta ngã xuống bị thương.

Đoạn cốt truyện này vốn là cốt truyện cá nhân của Tô Trừng, không ngờ lại bị bọn họ tình cờ bắt gặp.

Đúng là nhân vật chính công thụ, duyên phận quả nhiên không nông.

Thẩm Ngọc Hành nghĩ ngợi, lập tức có kế hoạch.

Hắn vén rèm kiệu, gọi một tiểu thái giám đi theo: “Chu Nguyên, ngươi đi gọi thái y đến xem cho Tô tài nhân, còn về gia yến... nếu hắn muốn đi thì tìm người dìu hắn qua.”

Chu Nguyên gật đầu nhận lệnh.

“Đúng rồi, nhớ nói là Cửu Điện hạ làm, đừng nhắc đến ta.”

Chu Nguyên thoáng hiện vẻ khó hiểu trên mặt, nhưng vẫn đáp: “Nô tài lập tức đi làm.”

Trong kiệu, Tiêu Tẫn nhìn Thẩm Ngọc Hành, ánh mắt đầy nghi hoặc và dò xét.

Lại nghe Thẩm Ngọc Hành nói thêm: “Người như Tô tài nhân, xuất thân như vậy, tuyệt đối đừng để dính líu gì đến ta, vẫn là Cửu Điện hạ hợp với hắn hơn.”

Tiêu Tẫn: “...”

Đúng là kẻ ngu ngốc.

Thẩm Ngọc Hành lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may đầu óc hắn nhanh nhạy!

Nếu hắn có thể giúp Tiêu Tẫn và Tô Trừng đạt được kết cục HE (hạnh phúc viên mãn), còn bản thân lẳng lặng rút lui, chẳng phải cơ hội sống sót sẽ cao hơn sao?

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiểu Thẩm: Chẳng lẽ ta thật sự là thiên tài? (xoa cằm.jpg)