Thẩm Ngọc Hành nổi tiếng là kẻ phóng đãng.
Ai mà không biết tiểu công tử được cưng chiều nhất nhà họ Thẩm, lại đặc biệt si mê nam sắc, thường xuyên qua lại với những nam nhân trong kinh thành có sở thích tương tự.
Thực chất, nguyên chủ chỉ đơn giản muốn tận hưởng cảm giác được người khác tâng bốc, chứ chưa từng vượt qua giới hạn với ai. Nhưng lời này mà nói ra ngoài, chắc chắn chẳng ai tin.
Những chuyện bẩn thỉu này vốn là đề tài mà người ta thích bàn tán, lại xảy ra ở gia đình lừng danh như nhà họ Thẩm, càng lan truyền nhanh chóng. Đến cả Tiêu Tẫn cũng từng nghe qua.
Sau khi vào cung, nguyên chủ đưa Tiêu Tẫn về cung của mình. Khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc ẩn dưới mái tóc rối bời của Tiêu Tẫn, nguyên chủ từng có ý nghĩ xấu xa.
Có điều, Tiêu Tẫn phản kháng cực kỳ dữ dội, suýt nữa làm náo loạn trước mặt đám hạ nhân.
Nguyên chủ cảm thấy mất mặt, từ đó không dám có thêm ý đồ gì nữa.
Nhưng Thẩm Ngọc Hành của hiện tại chỉ đơn giản muốn thay Tiêu Tẫn một bộ y phục thoải mái, phù hợp hơn. Vậy mà Tiêu Tẫn lại nghi ngờ hắn có ý đồ khác.
Thẩm Ngọc Hành cảm thấy oan ức không nói nên lời.
Hắn thở dài, xoay người lại: “Ta không có hứng thú với ngươi, được chưa? Hay là ngươi nghĩ mình có gì đáng để ta quan tâm? Cả người ngươi đến hai lạng thịt cũng không có, ta không thích loại như ngươi.”
Tiêu Tẫn gần như muốn bật cười lạnh.
...Thẩm Ngọc Hành không để mắt đến y, chẳng lẽ y lại để mắt đến Thẩm Ngọc Hành?
Ngoài gương mặt coi như nhìn được, Thẩm Ngọc Hành còn có điểm gì tốt?
Sau một khoảng lặng kỳ lạ, Thẩm Ngọc Hành nghe thấy tiếng ma sát rất khẽ của y phục từ phía sau.
Hệ thống dè dặt lên tiếng: [Ký chủ, ngài nói vậy có phải hơi quá đáng không?]
“Không, không, yên tâm đi.”
Hắn không có hứng thú với Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn yên tâm còn không kịp nữa là.
Thẩm Ngọc Hành nghiêng người tựa vào ghế quý phi, lười biếng chờ Tiêu Tẫn thay y phục.
Bộ y phục lần này phức tạp hơn thường phục một chút, vì đây là lễ phục để dự tiệc.
Có lẽ vì từng sống trong hoàng cung khi còn nhỏ, nên Tiêu Tẫn thay đồ cũng rất nhanh gọn.
Thẩm Ngọc Hành nhìn Tiêu Tẫn một lượt, lần này cuối cùng cũng hài lòng.
Bộ y phục hai màu đỏ đen, tuy kiểu dáng hơi cũ, nhưng lại hợp bất ngờ với khí chất âm trầm kỳ dị của Tiêu Tẫn.
Hàng mi rủ che đi cảm xúc trong mắt, tựa như một con rắn độc với vảy đỏ, đang lặng lẽ quan sát từ sâu trong hang tối.
Thực ra, trước khi gặp Tiêu Tẫn, dù đã đọc qua nội dung nguyên tác, Thẩm Ngọc Hành cũng không ngờ y lại có diện mạo đẹp đến thế.
Bởi vì trong nguyên tác, những từ ngữ miêu tả ngoại hình của Tiêu Tẫn hầu hết đều thuộc loại hung ác, đáng sợ.
Người đọc đến những đoạn đó, ai nấy đều hình dung ra một vị bạo quân mạnh mẽ, dữ tợn và tàn nhẫn.
Điều này có lẽ phải cảm ơn đôi mắt của Tiêu Tẫn, sắc bén như dao, khiến người khác nhìn vào là rùng mình, thay vì kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
Thẩm Ngọc Hành ước lượng chiều cao của Tiêu Tẫn, chưa kịp phản ứng đã vươn tay gõ nhẹ lêи đỉиɦ đầu y. Khi thấy ánh mắt lạnh lùng, giận dữ của Tiêu Tẫn nhìn mình, hắn lại thỏa mãn cười.
Thẩm Ngọc Hành chẳng hề sợ y trừng mắt.
Ngày thường ở trường mẫu giáo đối phó với bốn mươi “tiểu Phật gia”, hắn giỏi nhất chính là trị những đứa trẻ bướng bỉnh.
Thẩm Ngọc Hành đắc ý, tiện tay vuốt nhẹ sống mũi Tiêu Tẫn, vừa chọc tức y lại vừa ra lệnh: “Tối nay gia yến, ngươi phải ngoan ngoãn theo sát ta, không được rời khỏi tầm mắt ta, nghe rõ chưa?”
“...” Tiêu Tẫn sắc mặt âm u, chậm rãi hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt Tiêu Tẫn nhìn Thẩm Ngọc Hành pha lẫn chút dò xét.
Biết rõ có y ở đây, hoàng đế sẽ không triệu hắn thị tẩm, vậy mà vẫn muốn mang y theo?
Vì sao?
“Không theo ta, ngươi còn định làm gì? Gϊếŧ người phóng hỏa? Nếu ngươi gây họa, thánh thượng mà trách tội xuống... Ta không muốn bị ngươi liên lụy.”
Quả là câu trả lời không chê vào đâu được.
Nói xong, Thẩm Ngọc Hành không muốn dây dưa với Tiêu Tẫn nữa, liền phất tay áo rời đi.
Đi được vài bước, Thẩm Ngọc Hành bỗng nhớ ra gì đó, lại quay đầu nhìn Tiêu Tẫn.
“...Đúng rồi, tay ngươi thế nào rồi?”
Biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ, mày hơi chau lại, ánh mắt cũng thoáng chút né tránh.