Tôi Chết Đi Rồi, Hoàng Đế Chó Kia Hoàn Toàn Phát Điên

Chương 12: Thói hư bẩn thỉu ấy (3)

Gia thế và tài sản của nhà họ Thẩm, ngay cả tể tướng cũng không sánh bằng, đương nhiên đủ sức để Thẩm Ngọc Hành sống sung túc trong cung.

Tuy nhiên...

Tin tốt là, y phục của nguyên chủ quả thực không ít.

Tin xấu là, gu thẩm mỹ của nguyên chủ lại quá mức "đặc sắc".

Có lẽ để phối hợp với lớp trang điểm đậm nét, áo quần của nguyên chủ, trừ bộ trường bào màu trắng sữa viền bạc mà Thẩm Ngọc Hành đang mặc, gần như đều là những màu sắc lòe loẹt, sặc sỡ.

Thật sự không hợp với Tiêu Tẫn, nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Nói xong, hắn gọi hai tỳ nữ Vân Đậu và Giao Bạch vào, căn dặn: “Thay cho hắn một bộ y phục, chuẩn bị thêm vài món trang sức tử tế.”

Dứt lời, Thẩm Ngọc Hành lại nghĩ đến những bộ trang phục "tử tế" mà xấu không chịu nổi kia.

Hắn ném cho tỳ nữ một túi bạc nặng trịch, dặn: “Phải là loại tốt nhất, tốt nhất đấy.”

Tốt nhất?

Vân Đậu và Giao Bạch suýt chút nữa không tin vào tai mình. Đây là lời mà Thẩm phi nói sao?

Ngay sau đó, Thẩm Ngọc Hành như biết hai người đang nghĩ gì, lại nói: “Tối nay Hoàng thượng tổ chức gia yến, đừng để hắn ăn mặc thế này mà làm mất mặt ta.”

Thì ra là phải đi dự gia yến.

Hai tỳ nữ vội vã lui xuống chuẩn bị.

Tối nay, lão Hoàng đế tổ chức gia yến, các hoàng tử, công chúa, cùng các phi tần trong hậu cung đều phải có mặt.

Đối với người trọng sĩ diện như Thẩm phi, nếu Tiêu Tẫn ăn mặc thế này xuất hiện ở gia yến, thì người che chở y là Thẩm phi chắc chắn sẽ mất hết thể diện.

Chỉ là, Vân Đậu và Giao Bạch vẫn đánh giá thấp mức độ trọng sĩ diện của Thẩm phi.

Trong nguyên tác, Tiêu Tẫn từng bị Thẩm Ngọc Hành đuổi khỏi Thanh Trạc điện, bị đưa vào lãnh cung.

Tô Trừng sau khi nhặt được Tiêu Tẫn ở lãnh cung, vốn định cùng y tham dự gia yến.

Không ngờ, nguyên chủ nghe tin liền nổi trận lôi đình.

Trong mắt hắn, việc Tiêu Tẫn xuất hiện tại gia yến chẳng khác nào nhắc nhở mọi người rằng, hắn từng ngu ngốc đến mức muốn dựa vào Tiêu Tẫn để tranh sủng.

Trước khi gia yến bắt đầu, nguyên chủ còn phái người lén lút vào Tô phủ, đánh ngất Tiêu Tẫn rồi nhốt y lại trong lãnh cung.

Thế nhưng đêm đó, Tiêu Tẫn vẫn xuất hiện tại gia yến, hoàn toàn bình an.

Còn Thanh Trạc điện mà nguyên chủ ở, thì bị một trận lửa lớn bao phủ.

Do phần lớn cung nhân đều đến gia yến để hầu hạ, khi phát hiện Thanh Trạc điện bốc cháy, lửa đã không thể kiểm soát.

Các cung nữ, thái giám trong Thanh Trạc điện đều chết trong biển lửa, nguyên chủ cũng buộc phải chuyển sang một tẩm điện hẻo lánh, nhưng không tìm được bất kì chứng cứ nào để chứng minh trận hỏa hoạn ấy là do Tiêu Tẫn gây ra.

Vì vậy, lần này Thẩm Ngọc Hành quyết định tự mình dẫn Tiêu Tẫn đi dự gia yến, để tiện trông chừng y.

Tránh để một phút lơ là, y lại bắt đầu gϊếŧ người phóng hỏa.

Không lâu sau, Vân Đậu và Giao Bạch mang đến một bộ hoa phục màu đỏ sẫm, cùng một hộp trang sức điêu khắc bằng gỗ đàn hương.

Đặt đồ xuống, hai tỳ nữ định giúp Tiêu Tẫn thay y phục, nhưng bị Thẩm Ngọc Hành ngăn lại: “Để ta làm.”

Tiêu Tẫn, loại nhân vật sống còn ác hơn cả phản diện, tuyệt đối ghi thù.

Những vết thương đầy mình kia, nếu cứ thế lộ ra trước mắt hai tỳ nữ, Tiêu Tẫn chắc chắn sẽ lại ghi thêm một món nợ lên đầu Thẩm Ngọc Hành.

Thà hắn tự tay làm còn hơn.

Đợi Vân Đậu và Giao Bạch cẩn thận rời khỏi tẩm điện, Thẩm Ngọc Hành bảo Tiêu Tẫn cởi y phục.

Gọi liền hai lần, Tiêu Tẫn vẫn không động đậy, thậm chí ánh mắt còn đầy phòng bị.

Thẩm Ngọc Hành thở dài, dứt khoát đưa tay, định cởi ngoại bào của Tiêu Tẫn.

Lông mày Tiêu Tẫn nhíu chặt, thấy Thẩm Ngọc Hành thực sự định kéo y phục của mình, thiếu niên lập tức hất tay hắn ra, lùi lại một bước, kiên quyết không để hắn tiến lại gần.

“Ngươi nghĩ ta muốn làm chuyện này sao?”

Thẩm Ngọc Hành thở dài, cảm giác như mình bị coi là kẻ biếи ŧɦái: “Ta không có hứng thú với nam nhân, mau cởi ra.”

Không có hứng thú với nam nhân?

Trong đáy mắt Tiêu Tẫn thoáng qua một tia giễu cợt: “Thẩm phi đúng là biết nói đùa.”

Cả kinh thành to lớn này, ai mà không biết Thẩm Ngọc Hành có cái sở thích bẩn thỉu kia?